Đọc truyện Xuyên nhanh: Đại lão lại điên rồi. chương 1 tiêu đề 'Bắt thú làm người tốt.'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB.
(xuyên nhanh) đại lão lại điên rồi - (Chương 34) - Tác giả Lỏa Bôn Đích Man Đầu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Xuyên Nhanh Chi Đại Lão Lại Điên Rồi thuộc thể loại Huyền Huyễn của tác giả Lỏa Bôn Đích Man Đầu được cập nhật nhanh nhất hàng ngày. Tu luyện cuồng ma Nam Diên quải một con thần thú, trợ nàng xuyên qua với 3000
Xuyên nhanh chi đại lão lại điên rồi . visibility 3126832 star 29933 1844. Hán Việt: Khoái xuyên chi đại lão hựu phong liễu. Tác giả: Lỏa Bôn Đích Man Đầu. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Chương 1218 phiên ngoại xong, lưu oa hằng ngày. Thời gian đổi mới: 12-02-2022. Cảm ơn: 10175
Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Đại Lão Lại Điên Rồi miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
x6UPGEF. Tu luyện cuồng ma Nam Diên quải một con thần thú, trợ nàng xuyên qua với 3000 thế giới, thu thập tín ngưỡng chi lực. Từ trước đến nay chỉ giết người không cứu người Nam Diên, từ đây thay đổi triệt để, bắt đầu làm người tốt. Đáng tiếc, người tốt khó làm. Trở thành nhi tử tới dưỡng tiểu quái thai lắc mình biến hoá thành Ma Vực đại lão, nổi điên mà tưởng quyển dưỡng nàng? Khủng nữ bệnh tự kỷ thời kì cuối tiện nghi phu quân đột nhiên không khủng nữ không tự đóng, nổi điên mà quấn lấy nàng sinh oa oa? Ngay cả tùy tay nhặt cái vật chết, đều có thể biến thành quả thể mỹ nam nằm trên giường, âm trắc trắc mà cầu phụ trách? Sau lại Nam Diên gì đều không nghĩ dưỡng, một lòng chỉ cùng nam chủ battle. Kết quả, nam chủ hắn, hắn cũng điên rồi. …… Nam Diên mặt vô biểu tình “Đại lão, trên người của ngươi hơi thở quen thuộc đến làm người chán ghét.” Đại lão gợn sóng bất kinh “Ta thế giới cho ngươi. Ngươi, cho ta.”
Chương 42 phá kén, trọng sinh Edit Nguyệt Phong ✻ ✻ ✻ Tiểu Đường kêu a a một đường rồi nhận mệnh bám chặt Nam Diên, lông mao toàn thân đều bị thổi tán lạn. Nhảy thì cứ nhảy thôi chứ làm sao bây giờ. Dù sao nó và Diên Diên đều biết bay, ngã không chết được. Nhưng rơi tự do biến thành chuyển động gia tốc thì quá khó chịu rồi. Tiểu Đường chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc ong ong, ngay sau đó liền nghe được bùm một tiếng thật mạnh, như là một đôi chân vạn cân đạp trên mặt đất. Đầu nhỏ lộ ra nhìn rồi lập tức trợn tròn mắt. Núi thây chồng chất dưới chân bị nghiền ép dập nát, đất đai đen sì bị dẫm thành một khe rãnh thật sâu lan ra bốn phương tám hướng. Nghĩ đến bản thể của Diên Diên, Tiểu Đường im lặng. Bốn phía đều là mùi thi thể hư thối, Nam Diên chịu đựng khó chịu đi vào chỗ sâu. Càng đi thì chướng khí càng dày đặc, tầm nhìn cũng càng lúc càng hẹp. Ngay từ đầu còn có thể nhìn thấy không trung màu xám tro, sau đó thì chẳng thấy cái gì nữa. Nam Diên vung cánh tay lên, chướng khí chung quanh như có sinh mệnh chạy vô chỗ sâu. - Diên Diên, xem kìa! Là đao của A Thanh! Tiểu Đường đột nhiên kêu lên, nhảy khỏi người Nam Diên, dừng bên một thanh đao nhiễm huyết. Sau đó, nó thấy được một đống xương cốt bị nhai nát. Thân thể Tiểu Đường run lên, nhớ tới cái gì bèn chậm rãi nhìn Nam Diên. Vẻ mặt nữ nhân thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Đường lại cảm nhận được dòng máu trong cơ thể cô đang phẫn nộ sôi sùng sục, sắp sửa phun trào, sau đó sẽ... - Diên Diên! Diên Diên trấn định, trấn định a a a... Những chữ sau đã không thể nghe thấy. Nam Diên đột nhiên ngửa đầu rống dài. Tiếng hô kia rung trời động đất, toàn bộ Ma Uyên run lên. Trong nháy mắt, vạn vật trong thiên địa trở nên tĩnh mịch. Thân hình nhân loại của Nam Diên bỗng nhiên kéo dài, ngay sau đó một quái vật khổng lồ xuất hiện ở trên không Ma Uyên. Nó che cả bầu trời, làm Ma Uyên vốn là u ám hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm. Tiểu Đường nhìn quái vật khổng lồ trên không, dùng móng vuốt ôm cơ thể nho nhỏ của mình, run bần bật. Rừng cây và hang động trong Ma Uyên bị móng vuốt thật lớn đạp nát, các ma vật dị dạng giấu ở các góc chạy trốn khắp nơi, cuối cùng lại bị mãnh thú phẫn nộ nuốt sống vào bụng. Tiểu Đường gấp đến độ dậm chân tại chỗ. Cứ như vậy chắc chắn sẽ bị ba ba Thiên Đạo phát hiện! Nhưng tưởng tượng đứa nhóc kia bị mấy thứ này ăn mất, trong lòng Tiểu Đường cũng bực bội. Đó là tên nhóc vuốt lông cho nó suốt ba năm. Cho dù Diên Diên ăn sạch mấy thứ này thì thằng nhóc ấy cũng không về được. Ma Uyên bị Nam Diên trong cơn phẫn nộ huỷ hoại hơn phân nửa, ma vật Ma Uyên cũng bị cô nuốt hơn phân nửa, chờ đến trên không Ma Uyên có thiên lôi mờ mịt xuất hiện thì quái vật khổng lồ nhanh chóng hóa thành hình người, một tay nhặt đao của A Thanh, một tay ôm Hư Tiểu Đường, lanh lẹ xé rách hư không chạy lấy người. Cửu Thiên Thần Lôi vừa mới thành hình chuyên bổ họa thế yêu ma cấp bậc cao nhất ... Sau khi đại yêu nổi điên phát cuồng rời đi, Ma Uyên hỗn độn chậm rãi khôi phục tĩnh mịch. Một đoạn rất dài thời gian sau đó, bởi vì nỗi sợ hãi ngày hôm ấy mà ma vật cao cấp trong chỗ sâu Ma Uyên biến thành rùa đen rút đầu. Ai cũng không có chú ý tới một góc của một núi thây nọ, có một cái kén to hình trứng. Ngày qua ngày nó hấp thu ma khí Ma Uyên. Cũng không biết trải qua bao lâu, cái kén như vật chết kia đột nhiên có động tĩnh. Một bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra, lột bỏ lớp tơ nhện dày đặc. Lớp tơ bong ra từng chút một, một nam nhân trần truồng bước ra. Nam nhân tựa như trẻ mới sinh, làn da tinh tế trắng nõn sang ngời, vai rộng, eo thon, mông vểnh. Hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp lại ẩn chứa bình tĩnh khác thường; sắc môi phấn hồng như ngậm cánh hoa; tóc đen dài như thác nước rút xuống đến eo mông. Cộng với ngũ quan không hề tì vết, quả thật diễm lệ vô cùng, nhưng cũng không có chút độ ấm nào. Trên người hắn không ngừng tản mát ra hơi thở chết chóc cuồn cuộn tương tự như địa phương này. Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì đó, bờ môi hơi hơi cong cong. Trong khoảnh khắc này, tóc đen không gió tự động bay bay, đôi mắt ẩn tình, sóng mắt liễm diễm, toàn thân đều tản ra hơi thở mị hoặc tâm hồn người ta. Nam nhân đứng trên núi thây, như viên ngọc kết tinh từ hư thối tanh tưởi... ~ Hai năm sau. Nam Diên nằm trên giường nệm trải da lông linh thú, vẫn không nhúc nhích. Từ hai năm trước dưới sự giận dữ nuốt rất nhiều ma vật Ma Uyên, cô trở nên càng thêm thích ngủ. Một lần nữa hóa hình thành Bùi Nguyệt Oanh, Nam Diên tiếp tục làm thành chủ thành Tích Tuyết, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ nằm một chỗ. Tiểu Đường nằm chung cô, mềm oặt cuộn tròn trong lòng ngực cô, giống như đã chết rồi. Một người một thú hết sức tiêu cực. - Diên Diên, có phải cậu vẫn đang nhớ A Thanh đúng không ? Tiểu Đường thấp giọng hỏi. Nam Diên chớp mắt, không nói gì. Nhớ sao? Có lẽ là nhớ. Cũng có lẽ chỉ là không quen thôi. Dù sao có một đứa nhỏ mỗi ngày dính bên người kêu a tỷ, nói không có là không có. Mấy năm nay không nghe được thanh âm ríu rít kia, rõ ràng an tĩnh hơn dĩ vãng rất nhiều, Nam Diên lại cảm thấy không thích ứng. Năm đó nếu không phải Tiểu Đường ngăn cản, cô còn có ý định huỷ hoại toàn bộ Ma Vực luôn. Sau đấy cô gạt Tiểu Đường, lén tìm được Vân Vụ, một đao chém hắn thành hai nửa mới miễn cưỡng bình ổn lửa giận. Tuy rằng người nọ đến chết vẫn không thừa nhận, nhưng Nam Diên vẫn hoài nghi, A Thanh bị hắn mang đi Ma Uyên. Cô lười đi tìm chứng cứ, dù sao Vân Vụ nhìn qua cũng không phải thứ gì tốt, giết thì giết. Ngẫu nhiên trong đầu cô cũng sẽ hiện lên một ý niệm kỳ quái, nhưng còn không có thành hình liền tan biến. Liên hệ giữa cô và A Thanh đã chặt đứt. A Thanh đã chết. Khi hai kẻ nằm ườn ra đó nói chuyện, lão quản gia vội vã chạy đến. - Thành chủ, thú triều xảy ra trước rồi! Không chỉ có vậy, quy mô lần này lớn hơn trước kia nữa! Bây giờ phải làm sao đây? Nếu không thể bảo vệ thành trì, một khi thú triều đi qua nơi nào thì nơi đó sẽ không còn một ngọn cỏ, gia viên chúng ta cực cực khổ khổ bảo hộ sẽ bị hủy! Vẻ mặt Nam Diên bình tĩnh. Cô đã sớm nhận ra, đại khái năm ngày sau thú triều sẽ thổi quét thành Tích Tuyết. Cứ mỗi cách 50 năm thì thành Tích Tuyết sẽ diễn ra một lần thú triều, người khác không biết nhưng cô biết được nguyên nhân, cái này có quan hệ với một thứ bị trấn áp trong núi Tuyết Vụ. Nam Diên không có hứng thú với thứ kia, cũng lười đi trị tận gốc mối họa này. Chỉ là một thú triều mà thôi, đến lúc đó cô đứng phía trên tường thành, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng là bảo đảm đám linh thú này sợ tới mức tè ra quần. - Ngô bá không cần lo lắng, ta có biện pháp. Lão quản gia bị thái độ có lệ của cô chọc tức không nhẹ, phất tay áo bỏ đi. Trước khi đi, ông bỏ xuống một câu - Thành chủ thân là chủ của một thành, nếu cần thiết phải lấy tánh mạng giữ thành. Bây giờ Nam Diên không hiểu lắm, cho đến năm ngày sau thú triều thổi quét đến dưới chân thành Tích Tuyết, cô bị lão quản gia dùng dây thừng cột thành cái bánh chưng đưa lên tường thành. Tiểu Đường cũng bị cột thành bánh chưng y chang và Nam Diên nhìn nhau. Một người một thú, hai mặt ngơ ngẩn.
Editor Nhất Nguyệt Vi SinhVăn ánHệ thống [Ký chủ, ta sẽ nổ lực giúp ngươi đổi mới chính mình, không làm tù nhân nữa!]Ký chủ Nam Nhiễm"À"Thiếu niên lạnh băng bước tới Cậu là ai?Nam Nhiễm, đánh ngất khiêng Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, ánh mắt bề nghễ Nữ tử từ đâu xuất hiện?Nam Nhiễm, đánh ngất khiêng gia bệnh kiều tràn đầy buồn bực Còn dựa lại gần nữa, tôi giết chết Nhiễm, đánh ngất khiêng đế hắc hóa ý cười nghiền ngẫm Người chế tác, cô?Lời còn chưa nói Nhiễm đã đánh ngất người, đang chuẩn bị khiêng thống càng ngày càng hoảng sợ.[Ký chủ, cô cô cô, làm gì vậy? ]Nam Nhiễm thản nhiên Nhốt vào phòng tối, giấu thống bị dọa,[Không phải chúng ta đã nói, sẽ một lần nữa làm người sao? ]Sau khi Nam Nhiễm nghe xong, ngữ khí lười nhác[Hệ thống tốt, có phải nên tìm cho ta một cái lồng sắt lớn hơn chút không? ]Hệ thống, ờ.
Mọi người đều biết Nam Diên rất thích tu luyện, là vị đại lão không thể chọc nổi. Mặc dù nàng trước sau lồi lõm xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mỗi khi ra tay khiến người tôi phải kêu cha gọi mẹ. Một ngày, nghe nói đại lão Nam Diên bắt cóc đứa con duy nhất của Thánh Thú Hư Tiểu Bát, dẫn theo con thú nhỏ kia đi qua ba ngàn thế giới chơi đùa. Khi biết tin này, nhóm đại yêu tinh bị cô nô dịch khóc ròng ròng cao hứng kêu gào ba ngày ba đêm. . . . Đêm nay, nguyệt hắc phong cao, thích hợp để đi bắt thú. Nam Diên một tay xách theo vò rượu hoa đào thuận tay túm được, một tay ôm Hư Không Thú Hư Tiểu Đường nghênh ngang rời đi. "Diên Diên, chúng ta đang rời nhà đi trốn sao?" Con thú nhỏ lớn lên giống một cục bông ngồi xổm trên vai nàng, eo nhỏ mập mạp vặn vẹo uốn éo, giọng nói mềm nhũn hỏi. ". . . Coi như vậy đi." Nam Diên ngửa đầu uống ực một hớp rượu hoa đào, bước đi vững vàng, chân như cưới gió, bóng lưng tiêu sái tuỳ tiện không có không có tí tự giác nào là đang đi trộm thú cả. "May là tôi đã để lại lời nhắn cho cha." Hai ngón tay Nam Diên kẹp vào rìa của vò rượu, lại uống thêm mấy ngụm, đôi môi đỏ hồng căng mọng bị rượu thấm vào sáng long lanh, dưới ánh trăng càng tăng thêm một phần xinh đẹp. "Diên Diên, cậu muốn đi thế giới gì đầu tiên?" "Thế nào cũng được, tùy ngươi." Trước hết cứ tùy tiện tìm một thế giới, nếu tôi không vui lại đổi sau. "Diên Diên muốn thân phận gì?" "Tốt nhất là thân phận nào không bị người khác quấy rầy." Nàng ghét nhất mấy người nhiều chuyện, đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng thì thôi, lại còn ồn ào muốn chết, nàng sợ mình không nhịn được trực tiếp san bằng toàn bộ thế giới. Hư Tiểu Đường không nghĩ tới Diên Diên lại dễ tính như vậy, hai mắt sáng lấp lánh "Được thôi, tôi thử lật tìm trong [Bản chép tay ba nghìn thế giới] của cha tôi xem, trước cứ tìm cho Diên Diên một thế giới giống thế giới này để thích ứng chút." Rượu trong vò vừa uống cạn, cổ tay trắng nõn của nữ tử nhẹ nhàng lật một cái, vò rượu hết bị vứt ra ngoài, phát ra một tiếng vang giòn trong màn đêm yên tĩnh. Một người một thú bước đi xa dần, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm. . . . Đại lục Thương Miểu, thành Tích Tuyết. Phủ thành chủ,bên trong mật thất bế quan. Không gian bỗng nhiên dao động xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một đoàn sương máu từ trong vòng xoáy tràn ra. Màn sương máu tan dần, một nữ tử áo đen lững thững bước ra. Cùng lúc đó, đầu vai nữ tử xẹt qua một tia sáng, thân hình một con Linh thú hình cầu lông xù xì hiện ra. Một người một thú nhìn chằm chằm đống thịt vụn trên mặt đất kia, biểu cảm mộng bức. Hư Tiểu Đường oa một tiếng khóc lên “Đến chậm một bước rồi , thân thể tôi tìm cho cậu đã ngỏm củ tỏi!" Nam Diên Đâu chỉ ngỏm củ tỏi, thân thể còn bị nổ thành một bãi thịt nát. Ách. Vì vậy khi nàng đói bụng thường thích nuốt sống, sau khi cơ thể nát nhìn thật buồn nôn. "Người này vừa mới chết, hồn phách còn chưa tan biến, có thể dùng thuật sưu hồn." Nam Diên duỗi tay chộp vào hư không. Một lát sau, nàng đã biết được cuộc đời của bãi thịt nát này. Người này tên là Bùi Nguyệt Oanh là Võ sư trung cấp, sau khi lão thành chủ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh kế thừa cơ nghiệp của cha trở thành thành chủ mới của thành Tuyết Tích. Đại lục Thương Miểu cá lớn nuốt cá bé, người chia làm Linh tu, Võ tu và người bình thường. Linh tu tu luyện dựa vào linh khí của thiên địa, võ tu chính là rèn luyện độ bền bỉ của thân thể. A, nói đơn giản một chút là có cơ thể cứng rắn hơn so với người bình thường. Nam Diên thấy thân thể của nàng vô cùng cứng rắn, nằm không cũng có thể chiến thắng. Bởi vì Võ tu tu luyện thân thể nên từ trước đến giờ toàn là nữ tử có cơ bắp, chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh là một ngoại lệ. Nàng đam mê nhan sắc. Vì muốn bảo trì dáng người thon thả nên không thèm tu luyện cho thật tốt, cả ngày chỉ thích ngâm thơ cấu đối buồn thương, hơn nữa lại yêu thích nam sắc, nuôi cũng không ít nam sủng. Nếu không phải cha nàng để lại một lão bộc trung thành tuyệt đối, nàng đã bị người phía dưới giết chết đoạt vị từ lâu rồi. Hai ngày nay nữ thành chủ cải tà quy chính chuyên tâm tu luyện, lại tu một loại tà thuật. A thông suốt sao. Sơ ý một chút thế là nổ chết bản thân. Nam Diên móc ra một bình nước hóa hình từ bên trong không gian bản mệnh, trực tiếp biến thành dáng vẻ của Bùi Nguyệt Oanh. Hư Tiểu Đường hoảng sợ ngăn cản "Diên diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu không khoác lên lớp da của người ở đây sẽ bị ba ba Thiên đạo phát hiện!" Nam Diên không thèm để ý, . . . "Đến lúc bị phát hiện lại tính tiếp." Thiên đạo chó, nàng ghét nhất chính là Thiên đạo. Dọn dẹp đống thịt nát trên đất xong, Nam Diên mất vài phút để biến thành nhân vật, sau đó ngả người trên chiếc giường êm chuyên dành cho thành chủ, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất mà nằm, vẻ mặt mệt mỏi. Nàng tu luyện gặp phải bình cảnh chỉ có thể tìm lối tắt xem có thể giống với cha mẹ nàng đi tìm chút tín ngưỡng chi lực và điểm công đức để đột phá bình cảnh. Chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để thu hoạch được tín ngưỡng chi lực ở thế giới này. Lúc đầu nàng định cướp trước của khí vận tử, giết chết nhân vật phản diện cuối cùng ở thế giới này. Xử lý trùm phản diện đồng nghĩa với việc cứu vớt chúng sinh thiên hạ. Điểm công đức tăng lên, tín ngưỡng chi lực cũng sẽ tăng lên không ngừng. Nhưng Tiểu Đường khóc thút thít nói không được. Không thể phá hỏng chủ tuyến của thế giới này. A, đứa nhỏ hèn nhát. "Diên Diên, chúng ta làm nhiều chuyện tốt một chút thanh danh có, nhiều người kính trọng,chúng ta liền có thể đạt được tín ngưỡng chi lực rồi." Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu của Hư Tiểu Đường lóe lên ánh sáng, tràn đầy niềm tin vào tương lai. Nó muốn dẫn dắt Diên Diên làm nên một sự nghiệp lẫy lừng! Biểu cảm của Nam Diên trở nên vi diệu "Ý của cậu là muốn tôi làm... người tốt?" Đây quả là chuyện cười trong thiên hạ. Để một tên đại yêu chỉ biết giết người như nàng đi làm người tốt? Vật nhỏ này có phải chưa thấy thời điểm nàng ăn người tàn bạo thế nào không? Hư Tiểu Đường không hiểu ẩn tình phong phú bên dưới gương mặt than lạnh lùng của Nam Diên, trong mắt nó, Nam Diên chính là nữ vương lạnh lùng siêu ngưu bức, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Nó nghe nói, mấy trăm năm Diên Diên chỉ dùng để ngộ đạo, coi sinh hoạt hàng ngày là những chuyện ngớ ngẩn. Thế là nó dùng móng vuốt vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình "Diên Diên đừng sợ, có tôi ở đây, tôi biết rất nhiều đấy!" Nam Diên liếc nó một chút, vuốt bộ lông mềm mại của nó "Được, về sau nghe cậu." Bắt cóc con nhỏ của người ta đúng là cũng không nên chút nào. Nàng có một tia áy náy, quyết định sẽ sủng ái Hư Tiểu Đường. "Đúng rồi Diên Diên, có một chuyện quên nói cho cậu." Hư Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ ngượng ngùng nói "Năm năm sau, thành Tích Tuyết sẽ bị một vị đại lão lợi hại ở Ma Uyên tàn sát, người trong cả một tòa thành đều bị giết sạch. Uầy, thật sự là quá thảm." Nam Diên ... Trên gương mặt than lạnh lùng không có chút biểu cảm của Nam Diên dường như hiện lên mấy chữ Cậu mẹ nó đang đùa tôi phải không? _Sn_
Tên gốc Xuyên nhanh chi đại lão lại điên rồiThể loại Ngôn tình, cổ đại, hiện đại, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, xuyên nhanh, song xuyên, HETình trạng bản gốc Hoàn thànhVăn ánNam Diên, một người điên cuồng tu luyện, trong đầu chỉ có hai chữ tu luyện, nhặt về một thần thú, thần thú giúp nàng xuyên tới các vị diện, thu thập lực lượng tín Diên từ trước đến nay giết người đã quen, cứu người lại là lần đầu tiên, mà từ sau lúc ấy, nàng cũng thay đổi hoàn toàn, bắt đầu làm người điều, làm việc tốt không hề dễ đem một quái thai, nuôi dưỡng như nhi tử, thế mà tên ấy lại hóa thân thành đại lão của Ma Vực, mơ tưởng muốn giam cầm nàng, nuôi dưỡng nàng?Phu quân mắc chứng tự kỷ sợ hãi phụ nữ giai đoạn cuối đột nhiên khỏi bệnh mà cuốn lấy nàng đòi sinh em bé? Ngay cả lúc nàng tiện tay nhặt cái xác chết, đều có thể biến thành mĩ nam quốc dân nằm trên giường bắt nàng chịu trách cùng Nam Diên nàng cái gì cũng không muốn nuôi nữa rồi, một lòng chỉ muốn battle với nam chủ. Và rồi, nam chủ, hắn, cũng điên rồi. Nam Diên mặt không biểu tình "Đại lão, cái hơi thở quen thuộc của ngươi thật khiến người ta chán ghét."Đại lão mặt không gợn sóng "Thế giới của ta, cho nàng. Nàng, cho ta."
Chương 8 Nhóc con lại đây Edit Zhang Beta Nguyệt Phong *** Lỗ tai Hư Tiểu Đường đột nhiên giật giật - Diên Diên, tiểu quái thai kia đã tới rồi! Cô nhớ rõ lời tôi vừa mới nói nha~ Nam Diên lười biếng híp mắt. Thôi bỏ đi, chỉ là nuôi dưỡng một đứa con nít thôi mà. Tuy rằng không hề có kinh nghiệm, nhưng mọi người đều biết cha cô nổi danh cưng vợ phát cuồng, mẹ được cha nuông chiều như một đứa trẻ. Cho nên —— Cô cứ học theo cha mình là được rồi. Cũng không cần coi đối phương như một đứa con nít mà nuôi nấng, bởi vì hắn vốn dĩ là một đứa bé rồi. Cứ giữ nguyên tính cách ngây thơ là được. - Thành chủ, người đã được đưa tới. Nam Diên nhìn về phía đứa trẻ mà lão quản gia mang đến, bình thản đánh giá hắn. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trên người hắn không còn mùi hôi khó ngửi nữa, đầu tóc rối tung bẩn thỉu cũng đã gội sạch, quần áo mặc vào che đi những vết xanh tím lở loét trên da thịt. Nhìn vừa mắt hơn nhiều. Lão quản gia thử thăm dò cô - Thành chủ, trong phủ đang thiếu một tên sai vặt, không bằng đem hắn —— Nam Diên xoa nhẹ lớp lông mềm mại của Hư Tiểu Đường, bình thản nói - Về sau hắn sẽ ở lại bên cạnh ta. Tiểu quái thai đang cúi đầu nghe vậy đôi mắt trừng lớn, trong mắt lóe len sự kỳ quái. - Thành chủ muốn cho này đứa nhỏ xấu xí này ở bên người hầu hạ? Khiếp sợ đâu phải chỉ mình lão quản gia, bọn nha hoàn trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm. Lão quản gia nhíu mày nói - Thành chủ, sợ là không ổn đâu, hắn là nam nhân. Ta sờ xương cốt hắn, đã mười hai mười ba tuổi rồi. Nam Diên ngẩn ra, nhìn về phía đứa nhỏ gầy trơ xương trước mắt. A, lớn như vậy sao? Cô cho rằng nhiều lắm mới mười tuổi thôi. Nhận thấy nữ nhân kia do dự, tiểu quái thai mím chặt môi. - Ở trong mắt ta, hắn chỉ là đứa con nít mà thôi. Nam Diên nói. Lão quản gia nghe vậy, sắc mặt không vui, nhưng không khuyên bảo cô nữa, chỉ đề nghị nói - Thành chủ, đứa nhỏ này không biết gì cả, không bằng để ta dạy dỗ mấy ngày lại đưa tới? Nam Diên nghĩ nghĩ, gật đầu - Cũng được. Nhóc con lại đây. Nam Diên vẫy tay với tiểu quái thai. Tiểu quái thai không dám tiến lên. - Về sau ngươi chỉ cần nghe lời một mình ta. – Hơi ngưng lại. – Ta kêu ngươi lại đây. Ngày thường chỉ cần cô nâng một ngón tay là những tiểu yêu kia liền vui vẻ đi tới lấy lòng cô, thế mà vật nhỏ này còn do dự? Xem chừng hắn là một tên ngốc nên cũng không biết nịnh bợ cô. Bình thường đã là một vị nữ vương mặt lạnh, không nói lời nào cũng khiến cho người khác cảm giác áp bách, huống chi những lời này của cô có vẻ không vui. Tiểu quái thai nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đi tới. Đứng cách cô ba bước thì ngừng lại, hắn gục đầu xuống, không dám nhìn cô. Hắn còn nhớ việc cô ghét bỏ hắn. Tuy rằng không biết nữ nhân này vì sao lại tốt bụng thu nhận hắn, nhưng hắn biết, nếu muốn tiếp tục ở lại chỗ này, hắn cần phải lấy lòng nữ nhân này. Trong chốc lát, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ lớn mật. Sau một hồi thấp thỏm bất an, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị thành chủ đại nhân. Tiểu quái thai khá khẩn trương, khó nén khát khao tình thương, mắt hắn long lanh tỏa sáng, con mắt phải bình thường chớp chớp tựa như đá quý mới lấy từ trong nước ra. Nam Diên sửng sốt, tầm mắt cô nhìn con mắt bên phải của hắn. Cô sống mấy trăm gần ngàn năm mà chỉ có vài đam mê nhỏ bé thôi. Một là thích rượu, hai là thích lông thú, thứ ba là thích thu thập các loại đá quý ngọc ngà châu báu, đặc biệt thích những thứ đồ vật sáng lấp lánh. Mắt đứa nhỏ này cực kỳ giống viên đá quý đang phát sáng. Nếu như móc ra còn có thể như vậy đẹp, nói không chừng Nam Diên sẽ làm ngay. Bất quá, cô là người rất công bằng, nếu lấy của người khác một con mắt thì chắc chắn sẽ đổi cho đối phương một đôi mắt tốt hơn.
xuyên nhanh đại lão lại điên rồi