Về Đi Anh Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!! Tác giả: Lan Rùa Bộ sách: Thể loại: Sách teen Tình trạng: Hoàn Thành: Định dạng: eBook mobi pdf epub azw3: Lượt xem: 1246: Từ khóa
Sẽ để em yêu anh lần nữa - Tập 3 - description. MOBI3X; Shock-Hot; Ảnh Sex; Clip Sex; Girl Xinh; Girl Asian; Buôn Chuyện; Video; Đọc Truyện; Phim Sex; mobi3x - wap sex - wap anh gai xinh - wap anh sex - clip sex đến chết và xác của họ trong trình trạng lõa thể rất kinh dị.Hình ảnh không dành
Truyện tình: anh lại để mất em nửa rồi. Truyện ngắn tình yêu 1,130 Lượt xem. Tôi bắt đầu cảm nhận được cái se lạnh của mùa thu Hà Nội, khi những đợt gió đầu mùa chỉ khẽ mơn man trong cái lạnh nhè nhẹ giữa tiết trời râm mát, khi những ánh nắng chói chang vàng dệt
Anh định nói một câu gì trong cái ý nghĩ mơ hồ của anh, "vậy em với anh là thực hay giả đây?" nhưng anh kịp dừng lại. Quen nhau bốn năm, về gặp nhau 2 lần, mỗi lần nửa tháng, mà Nguyệt Nga ở tận Gò công, cô lên Sài Gòn buổi sáng, buổi tối phải về.
Em chính là muốn anh thấy em vẫn còn đợi anh phải không?" Seunghyun vui vẻ cười, đánh chết anh cũng không tin Jiyong cư nhiên có thể lấy đại cái áo này tuỳ tiện mặc, vì nhìn những tấm hình đuợc gửi sang đều đặn hằng ngày cũng cho thấy, cậu luôn giữ chiếc áo này cẩn thận, không đành lấy ra mặc. "Tôi.. tôi.. đã nói là lấy đại ra mà.
Này, mày cứ suốt ngày dán mắt vào wattpad thế này đến khi nào mới có người yêu. - Tao không thích có người yêu. - Mày không thích có người yêu thì thích có người gì? - Tao có rồi. Không phải người yêu tao, mà là người tao yêu. * * *Xa lắm, nhưng vẫn sẽ đợi. Đến khi anh
Eu3X. Lúc đàn em nói hắn còn tưởng bọn chúng trêu, đang định oánh cho mỗi đứa một trận. Bây giờ nhìn dáng vẻ nàng hớt ha hớt hải, vừa dạy vừa quay đầu, sợ sệt nhìn đằng sau, hắn mới hiểu rõ, thế nào là đau …Mấy hôm nay, nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn tuy có không thích nàng sợ hắn, nhưng vẫn nghĩ không sao…miễn là nàng bên hắn…Giờ mới biết, trong lòng nàng, chưa bao giờ khuất phục, chỉ là nhẫn nhịn đợi thời cơ…vậy là nàng cũng coi hắn như bao kẻ bắt cóc, hành hạ nàng trong quá khứ???Hắn đối với nàng, có gì là không tốt?Cuộc sống hắn cho nàng – ắt hẳn phải sung sướng gấp vạn phần cái cuộc sống trước kia của nàng…Vậy tại sao?Tại sao?Nàng tìm cách bỏ chạy…Nàng ghét hắn – ghét tới vậy ư???Hắn phải làm gì? Thả nàng…rồi tìm cách chinh phục nàng lại từ đầu?Nói thì dễ, làm thì không phải vậy…Một là – hắn sợ nếu thả, sự thật là xểnh một giây thôi…rồi để tìm thấy nàng, rất mất công, nàng của hắn, chẳng giỏi cái gì…nhưng trốn rất giỏi…Tất nhiên hắn không tự ti tới mức hắn không thể tìm ra nàng…nhưng cái cảm giác, không biết nàng ở đâu, khiến hắn bực bội…Hai là – hắn không kiên nhẫn được tới thế, với thái độ của nàng hiện tại…bao giờ cho nàng chấp nhận hắn…có thể là không bao giờ…Ba là – cảm giác hàng ngày có nàng, đã thành thân thuộc, hắn không thể thích nghi nổi cái cuộc sống một mình nữa…Và cuối cùng…hắn thực sự sợ, khi hắn không bên nàng, nàng gặp gỡ, trao trái tim cho người khác…vậy thì sau đó, hắn có chinh phục cũng ích gì??? Cho nên, trước khi hắn chiếm được nàng, tốt nhất, vẫn giam nàng bên mình…để nàng không có cơ hội yêu ai cả…-”Cô em, định chạy đi đâu…”-”Tôi…tôi chẳng chạy đi đâu cả…”-”Bắt lại…cho nó một bài học cho tao…”Hắn ngồi trong xe, yên lặng theo dõi bọn đàn em…lúc gọi điện, bọn chúng hỏi hắn, có phải đối xử gì đặc biệt với nàng…hắn không nói gì, bọn chúng hiểu như luật thường mà xử, với những người chạy trốn…Với nàng, hắn không lỡ ra tay, vậy để bọn nó cho nàng một bài học…để nàng đừng bao giờ nghĩ lại những chuyện ngốc nghếch đó nữa…Hắn tưởng hắn sẽ hả giận…đời thật trớ trêu…khi thằng Cẩm vừa giơ tay lên định đánh, lòng hắn lại xót xa…nhanh chóng bước ra khỏi ạ!”Hắn khẽ dơ tay ra hiệu, bọn nó biết đường, lặng lẽ lui…còn nàng, người vẫn run cầm cập…Hắn thản nhiên nhìn lòng nàng nghĩ đợt này chết chắc, nàng thừa hiểu, cái giá phải trả của những cuộc chạy trốn không thành…Nàng lấm lét nhìn trộm khuôn mặt hắn…Ánh mắt rất buồn, cả vài phần tức giận…nàng không dám cất lời nói gì cả, nàng đã tính, nhưng nói gì, giờ này cũng thiệt thòi…nàng đợi sự trừng phạt của kia là một Việt thân thiện, sau dần là Việt đáng sợ…nhưng hôm nay mới lần đầu tiên chứng kiến Việt lãnh đạm…thái độ thờ ơ, dưng dửng, hắn vác nàng lên xe, không nói một lời, cả đoạn đường, nàng luôn cẩn thận chú ý dò xét nét tới nhà, dáng vẻ nhỏ bé gầy gò ấy vẫn đi theo vào bếp, mở tủ lạnh, nàng biết điều, lấy nước cho mệt mỏi dựa vào ghế salon ở phòng khách, nàng nhẹ nhàng đấm bóp vai…đầu óc nàng luôn ở trạng thái căng thẳng nhất, phải thôi, trước kia từng bị hành hạ đánh đập, tra tấn các kiểu, nàng trải qua hết, thực sự là nàng rất sợ…khốn khéo nhất thời điểm này, chính là nịnh nọt khiến hắn nguôi giận…Thái độ chăm sóc của nàng, càng khiến hắn khó chịu…Cái hắn muốn, là nàng gần gũi thực sự…chứ không phải hôm nay ngoan ngoãn, ngày mai tìm đường chạy…Hắn bực dọc vào phòng ngủ, nàng lẽo đéo đi theo, tới lúc này thì hắn không thể chịu được, cơn điên trong lòng hắn không thể kìm chế lâu không biết nên làm gì với nàng, thường ngày quản người, làm sai, hắn chỉ có một phản ứng duy nhất, là đập, đánh, tới khi nào hả giận…nhưng nhìn cái dáng người gầy tong teo, hắn không nỡ…Hắn với tay, siết chặt nàng…hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng…Hắn khẽ đẩy cổ áo, để lộ vai trần nõn nà. Nàng run, hắn biết vậy, còn không biết trong cái đầu nhỏ bé này toan tính cái gì??? Hắn mặc kệ, dồn toàn bộ ức hận dồn lên bờ vai mảnh mai…hắn cắn, bằng cả tình yêu và tức giận, tới khi hắn đủ tỉnh táo, thì chỗ đó đã rớm máu…Dù đau tới tái mặt, nàng cũng không hề khóc, nàng tự vạch cổ áo, nói với hắn-”Tâm trạng đã khá lên chưa…Còn bên này nữa, đại ca có muốn xả hận tiếp không?”-”EM CÚT RA NGOÀI…”Nàng lặng lẽ rời đi, hắn tự nhốt mình trong phòng rất lâu…lần này chỉ có vậy thôi sao? Nàng đã tự tưởng tượng những hình phạt rất hà khắc dành cho mình, nhưng, chỉ có vết cắn này sao? Chẳng phải lần này là lần nàng được khoan hồng nhất hay sao?Nhiều chuyện, gương mặt, ánh mắt hắn…khiến nàng suy nghĩ…cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, nàng tính, bây giờ không phải thời cơ, có lẽ đợi một thời gian nữa hãng trốn, tạm thời hắn không làm gì quá đáng cả, nàng ở lại, cũng có lợi, dù sao nàng cũng muốn nốt khóa học làm ở trong phòng rất lâu, tối cũng không ở tầng dưới, ăn tạm bát cơm nguội, xem mấy chương trình linh tinh, nhưng chẳng vào đầu, mắt luôn hướng lên phía tầng trên…Mọi khi những việc này luôn làm với hắn…hôm nay cảm thấy, hơi lẻ loi…Nàng đi tắm, ngâm mình rất lâu, hắn mua cho nàng đủ loại nước hoa, tinh dầu cao cấp, trước kia nàng chưa từng thấy…Nhẹ nhàng bước ra, đoán hắn phải xuống dưới nhà rồi…vậy mà không hề thấy???Hắn làm gì trong đó?Tại sao nàng thấy bất an?Tại sao lo lắng?Kệ hắn, hắn chết đi…thì nàng được tự do…Nhưng con người, luôn có những lúc không làm theo những gì bộ não mách bảo…sốt ruột, nàng đành mò mẫm lên gác…cửa phòng không hề khóa, nàng rón rén đi vào…
Không biết là tiệc mừng cháu bé ra đời hay là người lớn nhân cơ hội ăn chơi nữa??? Đã là bữa cơm thứ ba rồi mà khách khứa ra vào không ngớt…Tất nhiên người cùng nhà thì luôn ngồi cùng mâm…-”Mâm này thì ai cũng quen thân rồi, chỉ có mỗi một người…Trâm Anh giới thiệu đi chứ nhỉ?”-”Anh Minh, trí nhớ anh kém quá…”-”Trí nhớ anh không kém…”.Anh nháy mắt cô em gái, Trâm Anh hiểu ý, lòng muốn được như anh hiểu nhầm lắm, cơ mà khổ nỗi, cô không muốn trong mắt Việt, mình là người vô lí-”Chỉ là bạn em thôi…”-”À thế à…”Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nó, Minh cũng không hỏi gì thêm, sau khi nâng ly, cảm ơn mọi người nể mặt tới mừng con trai, anh quay sang hỏi thăm cô bạn thân nhất của vợ mình-”Thế nào em, mọi chuyện trong Nam ổn chứ…”-”Vâng, công việc mọi thứ đều tốt…”-”Đã bắt cóc được anh nào chưa?”Uyên nghe vậy liền cướp lời bạn, khoe với chồng-”Ngay chiếc bàn này này có người thích nàng ý say đắm…mà nàng còn ngây ngô lắm….”Một câu nói mà khiến cả hai người giật mình…-”Mày nói linh tinh gì vậy?”Lan xấu hổ, tự dưng mọi người cùng nhìn vào mình…Trâm Anh biết thừa ý chị dâu, được thể khiêu khích-”Chưa chắc đã phải do Lan ngây ngô, mà do anh trai…đần đần không biết tán gái…”Làn này là Lân, tai mặt đỏ bừng…con bé này…anh trai nó còn chưa có cơ hội tỏ tình mà nó đã loa loa ra như thế…-”Nào, mọi người ăn nào…”Anh nhanh nhẹn chữa ngượng bằng cách gắp cho mỗi người một miếng nem hải sản…Sự đời đâu có dễ như thế…cả bữa ăn, Lân Lan luôn bị trêu, gán ghép…Uyên Minh thì tỏ ra khá phấn khích…không phấn khích sao được, nhất là với Uyên, người bạn thân nhất rất có khả năng sẽ thành người một nhà, theo đúng nghĩa đen…Xuyên suốt…chỉ có một người không nói lời nào…ánh mắt hắn luôn dừng ở nàng…nàng vui chứ? Được công tử của gia đình danh gia vọng tộc để mắt tới…anh chị em thì ủng hộ nhiệt tình…xem ra con đường làm dâu nhà giàu trải sẵn hoa hồng??? Có cô gái nào là không hạnh phúc???**********************Lân dẫn nàng đi dạo loanh quanh, phải nói nhà anh rất đẹp, không kém gì nhà nàng đang ở…Họ dừng lại bên chiếc hồ …anh nói đầy ẩn ý-”Mấy con cá này, có đôi có cặp…thật thích…”-”Vâng…”-”Lúc nãy mọi người…”Nàng tinh ý, thẳng thắn đáp-”Em biết mọi người trêu mà, anh không cần phải thấy khó xử đâu…”Chợt, anh mạnh dạn cầm tay nàng-”Nếu đó không phải là trêu…em thấy sao…”-”???”-”Thực ra từ lần đầu gặp em ở lễ cưới, anh đã có cảm giác rất lạ…từ hôm vào Nam về tới giờ…anh không lúc nào là không nhớ tới em, tưởng em chặn số, anh đã rất buồn…”-”Em…”-”Anh biết, mình quen nhau chưa lâu, nói ra thì thực sự có phần đường đột…nhưng mình có thể tìm hiểu nhau…được không em?”Ánh mắt anh đầy mong chờ….-”Em…em…”Nàng rất bối rối, Lân cố để ý, gương mặt người con gái này không có chút biểu hiện vui mừng hay phấn khởi nào cả….thực sự anh sợ, sợ bị từ chối, liền cướp lời-”Đừng! Em đừng nói gì cả…hãy suy nghĩ về nó nhé, một tuần, một tháng…hay hai tháng…lúc nào nghĩ kĩ hãng cho anh câu trả lời…”Đối với nàng, sự việc này có chút bất Lân, cậu Minh gọi cậu…”-”Tôi biết rồi…”Lân còn do dự, nhưng Lan đã nhanh quyết định thay anh-”Anh đi trước đi, em muốn ở lại ngắm cảnh một tý…”-”Ừ…”Thở dài nhìn đàn cá…lòng nàng có phần trĩu nặng…ước chi vừa nãy là Vịt thì tốt biết mấy…đó là em chồng của Uyên, nàng giờ phải nghĩ cách từ chối thật khéo…Còn đang ngẩn ngơ thì một bóng người đã tiến đến…một mùi hương rất quen thuộc-”Vịt…”-”Em còn nhớ, em từng thua cá cược…”-”Nhớ..”-”Và em phải làm một việc theo ý tôi, bây giờ là lúc…”-”Việc gì?”Hắn nhìn nàng đầy ẩn ý, bàn tay đỡ sau gáy, khóe môi nhanh chóng hành động…Hắn hôn nàng, một nụ hôn đầy mạnh mẽ…chất chứa cả khát khao lẫn ghen tuông…Nàng biết, đây đơn giản chỉ là trả nợ một lần thua cược, nàng cũng biết hắn có ý đồ gì đó…nhưng nàng không thể kháng cự…Người nàng như bị rút toàn bộ sức lực, mềm nhũn dựa nơi hắn, họ trao nhau nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào…Dường như hắn muốn cắn nát đôi môi bé nhỏ…Khát vọng khiến hắn trở nên tham lam không có điểm dừng…sau một hồi lâu dây dưa, hắn mới chịu buông…Không khí giữa hai người ngượng ngập vô cùng, nàng lên tiếng cố xóa tan nó-”Hết nợ nhé…”Hắn đau lòng…Với nàng, thứ ngọt ngào thuần khiết kia…chỉ là một món nợ nàng trả hắn…không hề có xúc cảm???Hắn bực mình bỏ đi…nàng ngồi lại, hôm nay không hiểu là ngày gì nữa, Trâm Anh từ xa đi tới, giọng bực mình-”Tao không ngở mày là loại vậy…”-”???”-”Đừng giả đò nữa, tao trông thấy hết rồi…cả anh Việt và anh Lân, đều bị mày vờn…”-”Này, nói cho tử tế…”Cơn giận của Trâm Anh, không chỉ vì việc phát hiện cô gái trong lòng Việt là một đứa kém hơn cả bình thường…mà còn là những đè nén từ khi biết thân thế của mình…tất cả dồn hết lên cái tát trời giáng dành cho Lan…Nể mặt bạn mình còn làm dâu nhà nó, Lan thẳng thắn-”Có gì từ từ nói, động chân động tay là không hay…”-”Tao không có gì để nói với mày cả…loại gái trơ trẽn…loại điếm…”Trâm Anh dơ tay…Bốp…Một phát nữa…-”Loại không cha không mẹ…đầu đường xó chợ…bẩn thỉu…”Điên…phải nói bây giờ thì không cần biết người trước mặt là con nhà ai, liên quan tới ai…ngay lúc cô ta vung tay ra nàng đã kịp giữ lại, sau đó cũng đáp trả cô ta một cái…Trâm Anh trước giờ được cưng như trứng nước, tất nhiên gặp chuyện vừa rồi, trong lòng không tránh khỏi uất hận…-”Sao? Chị là nể em còn là em chồng của bạn thân nhất của chị nhé…nếu không…hôm nay em không xong rồi…”Không ngờ Lan lại mạnh mẽ tới thế, khác hẳn bà chị dâu nhu mì của mình, cô cứng họng…trở nên yếu thế…may thay, liếc thấy ba từ xa, nhếch mép cười rồi nói thầm với Lan-”Con điếm…cha mẹ mày đều là chó nên đẻ ra loại như mày…”-”Cô…”-”Sao…cả họ tộc nhà mày đều là loại không ra gì…tao đố…mày là cái con bán l…cho thiên hạ, lợi dụng trai…? Dám nữa không, tao thách…”-”Im miệng!”BỐP…Tiếc là nàng rơi vào bẫy quỷ! Đứa con gái đang láo toét tự dưng hiền lành, khóc lóc-”Em xin chị, có gì từ từ nói…em xin lỗi, là em sai…”Ba cô bé đi tới, bộ mặt tức giận hầm hầm…chỉ thẳng vào Lan-”Này cô, có gì thì những người văn hóa với nhau đừng động chân động tay…”-”Bác nên hỏi con gái bác trước…”-”Ba, là con sai, ba ạ, con khiến chị tức giận…ba đừng đổ lỗi cho chị…”-”Nó bị đánh nó còn xin lỗi cô, còn cô…tôi nghĩ cô nên xin lỗi con gái tôi…ngay lập tức…nếu không?”-”Nếu không thì sao?”Dưới sự đe dọa của ông, cô gái vẫn điềm tĩnh, đôi mắt mở to không có gì là sợ hãi…-”Cô quả thật…không biết phải trái…”-”Ba, thôi mà, mình vào nhà đi…đừng làm to chuyện…”Trâm Anh khẽ thơm lên cổ ba, ông Đức cười hiền từ…Vừa đi, cô vừa ngước nhìn ba…-”Ba, cõng con…”-”Được, con gái rượu…lên đây…”Sống mũi cô thấy cay…ba là tuyệt nhất…Trâm Anh thương ba nhất trên đời…nhưng …nếu ba biết…ba biết cô không là con gái ba…thì sẽ ra sao…-”Ba à?”-”Sao tiểu công chúa?”-”Ba sẽ luôn làm ba của con chứ?”-”Hỏi hâm, ba không là ba của con thì ai là ba của con?”-”Ba thương con nhất không?”-”Biết rồi còn hỏi?”-”Ba sẽ thương con mãi mãi chứ…”-”Mãi mãi…”-”Thật nhé!”-”Thật!”-”Ba thề đi…”-”Ba thề…”Một cảm giác bình an lan tỏa…cô ngủ trên lưng ba…giống như con mèo lười…lưng ba, thật rộng lớn, thật vững chãi…Xa xa, có một người con gái chứng kiến cảnh tượng ấy…quả là cảm động tới lòng người…một giọt lệt khẽ lăn dài…Ba? Ba của con…thực sự ba đang ở đâu? Ba có còn trên thế gian này không? Nếu có, ba sẽ thương con như ông ấy thương con gái chứ????Ba à…con nhớ ba lắm…cả mẹ nữa…hai người có nhớ con không??? Hai người là lạc mất con, hay là không cần con nữa…
Nhiều khi con người ta không hiểu nổi chính bản thân mình, Tú thời gian này cũng thế. Anh có mọi thứ, kể cả cô người yêu giỏi giang xinh đẹp thanh mai trúc mã…Vậy mà từ khi gặp mặt hình bóng cô gái ấy cứ là nỗi bận buổi chiều xong việc, trước khi về nhà, anh đều vô thức lái xe qua quán bánh đó, thầm lặng quan sát…Bóng nàng cô độc khóa cửa, lặng lẽ bước đi trong màn đêm khiến anh đau lòng…Nàng nói chuyện với người đàn ông khác khiến anh ngứa ngáy…Cái ôm tình cảm của nàng trêu cầu với ai kia khiến anh khó chịu bứt cho đặt bánh chỗ nàng, tìm cớ lôi nàng tới, nhưng chứng kiến cái hôn đó lòng anh như bị kiến đốt từng là nàng chỉ nhận nhầm, sao anh lại thấy thổn địa chỉ nhà nàng, lại đưa nàng về dinh thự của là cô em dâu thôi? Tại sao? Tại sao?Hoàn toàn, hoàn toàn anh thấy mình hết thuốc chữa…Nhưng con người đôi khi ai cũng vậy đó…trái tim luôn thắng lí trí!!!Nhẹ nhàng đặt người con gái lên đó nàng vừa mơ sảng vừa khóc, miệng không ngừng gọi tên Việt, không ngừng van xin hắn cho nàng đi giác, anh thấy ghen…Ghen với một người đã khuất!!!Vắt chiếc khăn ấm, cẩn thận lau mặt cho nàng, thầm nghĩ, hắn có gì tốt?Nàng hoảng hốt, cựa quậy liên tục, đau đớn khổ sở…Cho tới khi tay nàng vô tình chạm được tay anh, vô thức sờ quanh, vô thức kéo anh vào lòng, vô thức ôm chặt, khóe miệng khẽ cười…cứ thế mà bình yên ngủ…Đêm ấy, là đêm nàng ngủ ngon nhất trong nhiều tháng rồi, nàng mơ Việt đã về bên ấy, cũng là đêm anh ngủ ngon nhất từ ngày bị tai nạn, trước kia thì anh cũng không biết, bởi anh không hề có ý thức về ngày ánh nắng chói chang chiếu vào phòng khiến Tú tỉnh giấc, hạnh phúc khi thấy nàng vẫn ở đây với anh, ước gì cứ mãi thế mặt này, thật đẹp, thật hoàn mĩ, thảo nào, em trai anh, hắn yêu nàng tới nào…đầu óc anh cũng vì nàng mà điên loạn tới vậy…Dịu dàng đặt ngón tay chạm bờ môi, anh giật mình, sao lại nóng tới thế? Nhanh nhẹn kiểm tra trán, má, chân tay, tất cả đều nóng cố gọi nàng dậy mà nàng vẫn bất động, anh thật đáng chết, anh vừa ước nàng mãi như này ư? Không, anh xin trời anh rút lại câu cho bác sĩ riêng, anh ngồi bần thần.….-”Sao rồi? Có cần nhập viện?”-”Không cần, bệnh này có lẽ là bệnh ở tâm thôi, cơ thể chịu căng thẳng cực độ trong nhiều ngày liền, có lẽ bây giờ tới thời điểm bộc phát… ”-”Lại có loại bệnh thế ư?”-”Cậu đừng coi thường, bệnh về thể xác thì có thể lành nhanh, nhưng bệnh trong tư tưởng mới là loại bệnh khó chữa nhất…”-”Hình như cô ấy sốt?”-”Tôi sẽ tiêm rồi truyền dịch cho cô ấy”-”Bao giờ thì cô ấy tỉnh?”-”Cái đó không nói trước được, người này hơi thở rất yếu, rất thiếu ý thức sống…phải đợi thôi.”-”Được, ông về đi, có gì tôi gọi”Bác sĩ đi rồi, Tú gọi cho thư kí, nói gửi tài liệu, anh muốn làm việc ở chiếc ghế lại gần giường, phát hiện điện thoại trong túi không ngừng kêu, anh lặng lẽ soạn một tin, nhắn cho mấy số đó, nội dung đại loại là giả là nàng, nói đang đi trở về màn hình lớn, thấy ảnh đôi trai gái, anh đoán và Việt và nàng, họ trông rất thân mật, vẻ mặt rạng ngời cùng bình minh biển sáng sớm…trông mà hạnh tò mò trỗi dậy, Tú khám phá một vài thư mục của chiếc điện tiên là ảnh, ngoài vài tấm nàng mặc bikini đen chụp hạnh phúc cùng hắn, còn có những tấm rất buồn cười…có lẽ nàng chụp người yêu lúc ngủ Việt đó bị nàng vẽ râu ria, đánh phấn tô son lúc ngủ rồi chụp ảnh, không biết hắn mà biết sẽ điên như nào…Bức hắn trong bếp đeo tạp dề…Tú bật cười, đàn ông gì mà…nhưng cũng chứng tỏ, nàng được hắn bức hắn nằm giận dỗi…trông rất xấu.…Rất nhiều ảnh chụp trộm, mỗi ảnh một tư thế, có thể thấy nàng yêu hắn rất nhiều…Có video, nàng thì thầm giọng rất nhỏ-”Alo alo…anh Việt à, em đang quay trộm dáng ngủ anh đây, rất xấu, các con à, mẹ đây, mẹ đang quay bố mày đấy, cả nhà mình cùng ê bố đi…haha”Còn có một video, trong ánh nến lung linh, hắn cầu hôn nàng…những cử chỉ, lời nói đến nghẹn lòng tiếp theo, rất giật…Anh kinh hãi nhìn hình ảnh chiếc bình vỡ, giấy tờ ngổn ngang, máu me vương đầy-”Việt, anh nghe rõ nhìn rõ đi, tờ giấy đăng kí kết hôn này, tôi xé, tôi muốn chửi anh là thằng chó chết, anh dám bỏ lại tôi hả, đồ khốn nạn, ai cần anh đổi mạng cho tôi, mẹ kiếp, tôi hận không tự tay giết anh đi…”Giọng nàng đay nghiến, ức hận, nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau xót cực độ…Mắt anh nhòe đi, họ – thật đáng ngưỡng mộ, cảm giác ngọt ngào tới thấu xương, một thứ tình cảm khiến người ta ghen tỵ…Hộp tin nhắn của nàng, vẫn lưu lại gần ba ngàn tin với hắn, rất bình dị, ấm về muộn, nhớ đóng cửa ăn uống cẩn thận”-”Biết”-”Tốt”-”Anh cũng ăn uống cẩn thận”-”Lo cho tôi à?”-”Không thèm…”….-”Việt, hôm nay không phải đón tôi”-”OK”….-”Cô ra tới nơi chưa?”-”Rồi, bạn tôi và cháu bé khỏe, cảm ơn anh!”….-”Bao giờ Vịt về?”-”Anh về giờ đây…”-”Vịt ăn gì?”-”Ngan nấu gì cũng ngon…”-”Được, cho anh ăn c…ư…t….s”-”^^”….-”Ngan ơi …”-”Em đang trong lớp”-”Anh nhớ em”-”Mới hai mươi phút mà”-”Hix…”….-”Vịt ơi nhanh lên, sắp chiếu phim rồi!”-”Đợi tý, anh bàn nốt công chuyện với Hai rồi về ngay đây…”-”Ừa,,,nhanh lên…”…-”Vịt ơi sao vịt giận…”-”Tôi nằm cách cô có chưa đầy một gang tay, sao không mở miệng?”-”Em thích nhắn tin”-”Cô lãng phí tiền bạc quá…”-”Sợ gì chứ, ông xã tương lai của em giàu mà!”-”Ông xã tương lai của cô là ai?”-”Là người đang nằm quay lưng giận như trẻ con đó!”-”Tối nay cô toi rồi!”-”$$”…..-”Ox ơi ox tuyệt lắm, em sướng điên mất…”-”Thank you bx, nhưng ox thích bx nói bằng miệng cơ, quay ra đây nói cho ox nghe đi…”-”Ngại chết, đồ được voi đòi tiên”-”Được, vậy giờ ox sẽ ngay lập tức làm cho bx sướng tới mức phải tự nói ra…”-”Ặc ặc… ”…….Không hiểu sao càng đọc anh lại càng thấy đau đầu dữ dội, những hình ảnh mơ hồ cứ chập chờn hiện về…
Tất nhiên, sau đó hắn cũng đủ tinh tế để nhận ra ý tứ của nàng, hơi mỉm cười, giả giọng lải nhải…gục mặt vào vai nàng, hắn cố ý trêu đùa-”Một cộng một…mấy nhỉ…đau đầu quá…á…ba…bằng ba…”Nàng điên…đôi môi nhỏ mím lại…đánh vào người hắn-”Bỏ tôi ra…tôi mệt rồi…”Nào có được tha dễ thế, hắn cố ý ngã về đằng sau, cả người nàng bất giác bên trên hắn, đặt tay lên gò má hồng, hắn chậm rãi nói-”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, đẹp trai cao ráo sáng sủa… thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….em nghĩ hai chai rượu đủ làm tôi say ư?”Nói đoạn hắn bẹo má nàng, sau đó đặt tay nhỏ lên lồng ngực bên trái-”Không chỉ đơn giản là thích đâu…mà là điều kiện sống tất yếu rồi…”-”Gì chứ?” Nàng thắc ví như chúng ta không thể sống nếu không có nước…tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình không thể sống nếu không có em…”Hắn chưa hề nói từ yêu…nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm nàng cảm động chảy cả nước mắt…Hắn lập tức xoay người lại, thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy nằm dưới, hôn lên giọt nước đang chảy nơi gò má, nói buồn buồn-”Tôi biết, người trong lòng em không phải là tôi…nhưng em…có thể nào…cho tôi một cơ hội…”Nàng mỉm cười…hắn tiếp tục-”Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến em yêu tôi…hãy cho tôi thời gian đi…tôi sẽ cố gắng…em thích gì, tôi sẽ làm theo…”-”Bảo em quên đi người đó là hơi khó, cũng ích kỉ…nhưng tôi thực sự không thể nào tưởng tượng nếu không có em, tôi sẽ ra sao …tôi…thực sự xin lỗi…”Đôi mắt hắn hơi rủ xuống…nàng cười rất tươi-”Mẹ…thế mà còn chửi tôi ngu…vậy anh là thằng đần…mà không phải…là cụ tổ của thằng đần mới đúng…”Hắn trợn mắt…-”Cái anh nói…trong thời gian tới, anh sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến tôi yêu anh phải không? Tôi nghĩ không cần thiết!”Hắn tự nhiên buồn hẳn-”Không thể cho tôi cơ hội sao?”-”Không cần, tôi nói không cần đâu…”Nàng quả quyết…Tự tin dần mất sạch…chả nhẽ nàng yêu tên đó tới thế, không muốn mở lòng cho ai khác???Hắn thở dài…ừ một tiếng rất nhỏ, đau lòng buông nàng-”Ngủ đi…hôm nay em cũng mệt rồi..”Nói đoạn, hay quay lưng lại, cố gắng nhắm mắt…-”Này, đang nói chuyện mà…”. Nàng gì mai nói tiếp…”Lòng nàng thấy vui vui, tên này, chưa gì đã…trẻ con thật…Bàn tay thon dài luồn qua, ôm lấy người trước mặt…môi đỏ thì thầm nơi tai-”Em nói không cần anh phải làm thế…bởi vì em đã yêu anh…từ lâu rồi…”Hơi thở gấp gáp, nụ hôn nhẹ được đặt trên gáy, tim hắn như muốn rụng rời…lập tức quay người, ghì chặt nàng trong lòng, rủa thầm-”Đồ quỷ…”Ngước lên nhìn, mắt hắn đỏ hoe…nàng nhanh trí cù vào nách, nhưng không ăn thua-”Yên nào cô bé…”-”Làm sao đấy…”Chân nàng cố với lòng bàn chân hắn…muốn cho hắn cười…rốt cuộc bị hắn kẹp ngày càng chặt-”Ngoan nào…”Ở trong lồng ngực hắn, quả là dễ chịu…Mất một lúc, sau khi lấy được bình tĩnh, hắn mới nới lỏng nàng, mũi đôi bạn trẻ cùng đỏ au-”Em ngốc!”-”Anh đần thì có!”-”Ừ…thế nên chúng ta mới xứng đôi…”Hắn nhường nhịn, bờ môi lượn lờ khắp khuôn mặt xinh, trán, mắt, mũi, má…không một chỗ nào được tha…khi gần tới miệng, nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đổi thái độ-”Anh là thằng khốn nạn…”-”Hả, sao vậy…”-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh…đồ khốn…cướp đi sự trong trắng của tôi…”Hắn sững người…-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh sai người cho tôi uống nước cam…sau đó…ngay tại căn phòng này…”Nàng ôm mặt khóc hu hu như đứa trẻ, bao lâu thì chẳng sao…đúng là tìm được người ăn vạ…Hắn nhớ ra, bình tĩnh ôm nàng vào lòng-”Em hiểu lầm rồi…”Sau đó giải thích hết nước hết cái…-”Nếu em không tin…mai cho thằng Hai tới làm chứng…”-”Trời, nó là thuộc hạ của anh, tất nhiên nói theo anh rồi…Nói như vậy tôi phải cảm ơn vì anh cứu tôi hả?”Hắn bất lực-”Được, còn cách khác đấy, em khẳng định mình bị tôi làm ô nhục phải không…sao chúng ta không thử ngay đi…xem kết quả như thế nào…”Hắn quả quyết làm nàng dần dần hết nghi hoặc-”Không cần…Thôi đi ngủ…”Nàng tất nhiên chưa hết giận, sau pha tình cảm lãng mạn vẫn quay lưng lại phũ phàng…hắn không ép, chỉ là tấm thân rộng lớn ấy vẫn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn nơi gáy…Nàng khẽ run, cảm giác ấm áp ngọt ngào…đêm đó nàng đã ngủ rất ngon!!!
Một ngày đen đủi, tới chỗ làm thì người ta báo tôi nghỉ việc vài ngày, đã tuyển người khác. Phải vất vả lắm, tôi mới kiếm được công việc này, vậy mà giờ…buồn thật…Chưa kịp bước chân vào nhà thì bà chủ trọ báo, chỗ này đã có người mua, cho tôi hai ngày đi kiếm chỗ khác…Vừa mất việc, vừa mất chỗ ở, như này là sao hả trời???Đứng trước cánh cửa, thực là không dám mở, một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo tự dưng dâng lên…hắn đã đi chưa?-”Về rồi à?”-”Anh chưa đi?”-”Ừ, tôi định đợi em…”-”Tôi về đây, có gì thì nói đi?”-”À, tôi định ở nhờ em một hai ngày, hiện tại tôi chưa tìm được chỗ ở…”-”Thế thì mai đi tìm với tôi, chỗ này có người thuê rồi, tôi cũng sắp phải chuyển…”Cả hai ngày trời, dưới cái nắng ròng rã của Sài Gòn, tôi và hắn, không kiếm nổi một cái nhà…dù cố gắng thương lượng, trả giá cao một chút, nhưng kết quả là không thấy…Buổi tối, người chủ mới của khu nhà tới, dù chúng tôi có xin xỏ, họ vẫn vô tình đuổi…Đang định rủ Việt xuống hầm đi bộ lánh nạn tạm, mai đi ngủ tiếp thì hắn nhận được một cuộc gọi…Sau đó, mặt mày rạng rỡ nói với tôi”Có tin mừng…”Thì ra hắn có một người bạn đi nước ngoài gấp, cần người trông coi quán bia hơi, nhưng đấy là tin mừng của hắn có phải của tôi đâu?-”Đi cùng tôi?”-”Thôi, anh đi đi, không phải lo cho tôi…”-”Tối nay em định ngủ đâu? Thôi cứ đi với tôi…ở tạm mai đi kiếm nhà kiếm việc, được thì chuyển…”Ừ thì tôi cũng từng giúp hắn, giờ để hắn giúp lại, cũng chẳng sao…Những ngày sau đó, tôi vẫn kiên trì đi tìm nhà, tìm việc…mà mãi không được…Sau dần, quá chán nản, tôi bỏ ý định, ở lại quán bia giúp hắn, Việt tất nhiên trông coi hộ bạn, nên là ông chủ, hắn cũng ưu ái giao cho tôi chức quản lí sổ sách…quán bia cũng nhỏ, đâm ra tôi khá là nhàn…Tầng một để bán hàng, còn tầng hai bên trên có căn phòng, tôi và hắn cùng ở, so với phòng trước kia của tôi thì tốt hơn nhiều, có điều hòa, tivi, tủ lạnh…Tôi vẫn nằm trên giường, còn hắn vẫn nằm dưới đất…nhân viên và người ra vào quán thường hiểu lầm… dù tôi có giải thích, nản, tôi mặc kệ họ…Cuộc sống của tôi giờ rất tốt, phải nói là quá tốt, hơn trước rất nhiều, nhưng tôi cảm nhận rõ, từng thay đổi của mình…Tôi để ý tới hắn nhiều hơn, hắn cười, tôi cũng thấy vui…hằng ngày chúng tôi ăn cùng nhau, ở chung một phòng…nói nhiều chuyện linh tinh…thỉnh thoảng hắn phải ra ngoài có việc, tôi biết mình sẽ mong ngóng hắn về…cảm giác tôi dành cho hắn, thực sự không hiểu bây giờ nên gọi là gì???Cũng chính vì tôi để ý tới hắn, tôi cũng mới biết, hắn rất được các nhân viên nữ ái mộ…Trong số những nhân viên của cửa hàng, có một đứa tên Linh, khá xinh, ngũ quan đâu ra đấy, …không lúc nào rời mắt khỏi Việt, trước mặt hắn, nó khá thân với tôi, nhưng sau lưng, thì mặt lạnh tanh…tôi cũng mặc kệ thôi, tôi và nó, chẳng liên quan tới nhau…Cuối buổi, tôi thường giao sổ sách và tiền lại cho Việt…hắn chỉ xem cho có lệ…có vẻ như hắn tin tưởng tôi…Bỗng một ngày, tôi thấy hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, vẻ mặt hơi khác, nhưng không nói gì…sang hôm sau, hôm sau nữa vẫn vẻ mặt ấy…-”Sao vậy?”-”Không có gì…em làm việc đi…”Thái độ của hắn khiến tôi lo lắng, hắn nhanh nhẹn bước ra ngoài, gọi Linh-”Đi theo anh!”Thấy Việt như vậy, nó mừng lắm, tôi có thể thấy nụ cười hớn hở trên mặt nó, haizz…Lòng tôi quả thật, nhen nhóm bốc lửa…Tôi đã cố trấn tĩnh, chắc chỉ chuyện công việc…mà không thể…Linh đẹp là thế…hắn còn chưa bao giờ xưng anh với tôi…vậy mà với Linh? Nghe như quen biết lâu rồi nhỉ???Ngồi một lúc, tự nhiên tôi thấy buồn bực…với sang định làm chai bia, hóa ra bán hết, chán, định đi xuống nhà kho lấy lên một ít, cánh cửa hơi hé, bên trong là giọng Việt, dù biết là không phải, nhưng thực sự tôi không kiềm được-”Anh Cả, tha cho em đi…em xin…”-”Tại sao em cố xin thằng Hai tới đây? Có phải em lên kế hoạch từ trước không?”-”Anh Cả, Út biết lỗi rồi…”Anh Cả? Út? Chẳng phải hắn không có gia đình sao? Tôi còn chưa định ngờ một người hiền dịu như hắn có thể ra tay với phụ Cả, trước đây anh chưa từng đánh Út…”-”Lần sau đừng phạm phải…”Tôi cố gắng bịt miệng, thì ra, mấy ngày qua Linh đã cố tình để tôi ghi sai hàng bán ra, cũng không đưa tôi khoản tiền sai lệch đó…cũng may, Việt vẫn còn tỉnh táo…-”Có sao chứ…đằng nào anh cũng chỉ lợi dụng nó thôi mà, em làm là giúp sau này anh có cớ đuổi nó ra khỏi đây…”-”Im ngay…”-”Anh Cả, em thương anh…”-”Chuyện đó anh đã nói dứt khoát không dưới một lần rồi…”-”Tại sao chứ, em có gì không tốt? Tại sao? Em không hiểu? Kế hoạch gì mà cần phải từ bỏ ngôi biệt thự xa hoa? Lén lén lút lút ẩn nấp dưới thân phận ông chủ của cái quán bia hơi bẩn thỉu??? Con đó có gì hơn em? Thay vì lợi dụng con đó, anh lợi dụng em đi…em tình nguyện…nhìn anh và nó, em không chịu nổi!!!”Người tôi gần như hóa đá…À thì ra là vậy…càng nghe càng hiểu…hóa ra con nợ mấy ngày nay ở nhà tôi…là đại ca của một băng nhóm xã hội đen, tiền tiêu còn chẳng hết nói gì tới việc nợ nần?Suy nghĩ đầu tiên của tôi là vào đấm cho hắn một quả, nhưng tôi quá nóng vội rồi? Chẳng phải hắn định lợi dụng tôi vào một việc gì đó? Chẳng phải hắn là đại ca? Làm sao tôi đánh được với hắn…Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng nhẹ nhàng rời khỏi…Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ biết là, càng xa càng tốt…đau nhói…thì ra, tất cả những ngày qua…chỉ là lợi dụng, chỉ là giả dối…
Add bookmark Tác giả Lan Rùa Thể loại Truyện Việt Tình trạng Hoàn thành Lượt đọc 4,287 Cập nhật 20/04/2022 Tên cũ của truyện Bởi ta thuộc về nhau Đây là phần 2 của Anh trọn ai? Siêu mẫu hay osin?, post riêng để bạn nào thích đọc riêng thì đọc. Rate 16+ Câu chuyện tình yêu giữa anh chàng thủ lĩnh bang Đại Bàng Đen và cô bé mồ côi... - Sao cô bé đột nhiên im lặng vậy? - Anh ơi, nếu có một ngày mình không còn bên cạnh nhau nữa thì phải làm sao? - Trời đất, xem phim nhiều quá rồi... - Anh trả lời đi??? - Dĩ nhiên anh sẽ lật tung địa cầu này lên để tìm em... - Em thì sẽ không như vậy đâu... - Thật sao? Anh không quan trọng? - Đồ ngốc, anh đã đi tìm em, em cũng đi, nhỡ chúng ta không gặp được nhau thì sao? Em sẽ luôn ở nơi đây thôi nhé...sẽ luôn đợi anh... ******* - Anh à, anh nói xem? Thế gian có bao nhiêu người...Tại sao mình lại tìm thấy nhau? - Bởi vì em thuộc về anh...em là của anh... - Không phải...là vì anh là của em...anh thuộc về em - Ừ, bởi vì ta thuộc về nhau!!! P/S Lan Rua's story ~ Porcupine & Duck Family Advertisement
đọc truyện về đi anh nơi đây em vẫn đợi