Người thầy của tôi - nhà văn Đoàn Minh Tuấn. Tôi xin phép được gọi nhà văn Đoàn Minh Tuấn là thầy và xin tự giới thiệu về mình: Tôi là một học viên lớp Cao học Văn học Việt Nam đang học tập và công tác tại Đà Lạt. Trong những lần lang thang trên mạng tìm kiếm Tôi thấy mình may mắn khi có mẹ là một người thầy, người tri kỷ đồng hành suốt bao năm qua", Bằng Kiều tự hào. Tất nhiên những góp ý của mẹ tôi sẽ tiếp nhận ngay, sàng lọc phân tích nó về góc độ chủ quan hay khách quan để mình điều chỉnh". Không chỉ hát Cuộc thi viết "Người thầy của tôi" với mục tiêu ca ngợi nét đẹp người thầy trong công việc dạy học cũng như trong sinh hoạt đời thường, hết lòng vì đàn em thân yêu. Bài viết chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm cảm động có thật về tình cảm thầy trò ở Mới đây, cựu trợ lý của HLV Park tại các cấp độ đội tuyển Việt Nam - Bae Ji Won đã hé lộ khả năng rất đáng mong đợi. Chia sẻ ở họp báo sau trận Viettel và HAGL, HLV người Hàn Quốc cho biết: "Tôi đọc thông tin trên báo chí Việt Nam và Hàn Quốc. Tôi tôn trọng quyết TTO - Trong mắt nhiều người tôi là đứa dị biệt, trốn tiết, học hành be bét, bạn bè khó cảm thông. Nhưng cô đã luôn gần gũi tôi, an ủi và chia sẻ. Người thầy của các thế hệ học sinh trường chuyên Lý Tự Trọng Người Thầy của tôi. Mùa thu đã đến mang theo cái lạnh của những cơn gió chiều. Bầu trời không còn cao và trong xanh, không còn cái nắng oi ả của một mùa hè nóng nực. Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa tựu trường, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết Pv2e. Dr. Romantic 21South KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and Chào các bạn, Bài sau đâu là của chi Đàm Lan, một nhà văn và nhà thơ ở Dak Lak, biết đến ĐCN qua chị Tôn Nữ Ngọc Hoa. Chị Đàm Lan có con đường văn nghiệp rất thú vị, như các bạn sẽ thấy trong bài sau đây. Chị đã in các tập truyên ngắn Hoàng Hôn Biển 1998, Mênh mông chiều vàng 2005, Lối Nhỏ 2006 và Sự Nhầm Lẫn 2008. Chào mừng chị Đàm Lan đến với Vườn Chuối chia sẻ thân ái , vui chơi cùng các anh chị em. Cám ơn chị Ngọc Hoa đã giới thiệu. Mong là mọi người sẽ được đọc nhiều tác phẩm khác của chị Đàm Lan. Bài sau đây của chị Đàm Lan nói về người thầy, người anh, của chị – nhà văn Ma Văn Kháng, nhân ngày sinh nhật thứ 73 của anh Kháng, Chúc chị Đàm Lan và cả nhà nhiều phút giây ngọt ngào trong Vườn Chuối. Mến, Hoành . Người thầy của tôi Tôi bước vào văn nghiệp một cách tự phát, không hề qua một trường lớp đào tạo nào. Trình độ học vấn lại dừng ở một nấc quá khiêm tốn cấp hai, nên ngoài viêc tự mày mò, viết nhiều, đọc nhiều thành quen khả năng tư duy, tiếp xúc và biểu đạt, thì tôi cần lắm những sự chỉ bảo của người di tôi đã thật may mắn, tự thấy mình có đủ duyên hạnh mà cuộc đời đã ưu đãi ban một sự nghiệp thuộc lĩnh vực nhiêu khê như viết lách, thì cần biết bao sự chỉ dẫn tận tình và tâm huyết. Nếu gặp được một người Thầy có đủ Tâm-Tài-Tình, ta sẽ vững tin bước tiếp, và sự lĩnh hội cộng với cố gắng của mình, ít nhiều cũng sẽ đem lại kết quả. Tuy tôi cũng đã nhận được đây đó đôi lời khích lệ, góp ý, nhưng phải đến lúc gặp được “Anh”, người thầy chân tình, thì tôi mới thực sự có niềm tin một cách vững vàng cho công việc và niềm đam mê của mình. Tôi muốn bày tỏ chút tâm tình của mình về Nhà văn Ma Văn Kháng. Một người Thầy, một người Anh lớn mà tôi thật may mắn hữu duyên được gặp. Vào tháng tám năm 1997. Tôi được Hội Văn Học Nghệ Thuật địa phương cho đi dự một lớp bồi dưỡng tại Hà Nội. Chúng tôi có tất cả hai mươi bốn người từ mười hai tỉnh thuộc miền núi tập trung về Trường Đảng bên dòng sông Tô Lịch. Trong hai mươi bốn ngày dự lớp, chúng tôi được chào đón các Bác, các Thầy đến thỉnh giảng như Bác Nông Quốc Chấn, Bác Nguyễn Đình Thi, Bác Hà Xuân Trường, Bác Cù Huy Cận, Bác Lê Phức, Cô Vũ Giáng Hương, Thầy Bằng Việt, Thầy Nguyễn Xuân Tấn, Thầy Tạ Ngọc Liễn, Thầy Hoàng Nam, và đặc biệt nhất với tôi là Thầy Ma Văn Kháng. Đặc biệt là bởi, duy nhất Thầy Kháng giảng đúng mạch tôi cần Văn xuôi. Tôi còn nhớ rất rõ. Hôm ấy ngày giảng của Thầy Kháng đúng vào ngày Hà Nội mưa như trút. Ngồi trong lớp nhìn ra ngoài trời sậm sịt, gió luồn tê tê ren rét. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Bởi những gì Thầy đang truyền dạy kia cứ như là nguồn nước mạch ngấm vào tôi vậy. Tôi nghe hết sức chăm chú, sự chăm chú của tôi không vuột khỏi sự tinh nhạy của Thầy, mà về sau khi đã chuyển sang cách xưng hô thân tình và gần gũi hơn, Anh đã nói “Lúc đó, anh cảm giác em như một cái cần ăng ten, hút hết sóng của anh vào vậy.” Trong giờ giải lao, tôi không còn chút e dè gì của một cô học trò tỉnh lẻ, đã trò chuyện, bộc lộ những ưu tư về nghiệp, Anh đã rất chan hoà, vui vẻ, thân tinh mà trao đổi cùng những lời vũ động đầy nhiệt huyết. Anh lại càng có vẻ chăm chút khi hỏi tôi “Em học trường nào ra ? Đại học Báo chí hay Xã Hội Nhân Văn?” “Dạ, cổng trường đại học xa vời với em lắm” “Vậy chắc cũng hết mười hai hả?” “Dạ, mười hai cũng chưa bước tới” “Trời! Vậy em học đến lớp mấy ?” “Dạ đến lớp chín thôi ạ” “Uổng quá, giá em được học cao lên chút nữa thì tốt quá.” Chắc lúc đó anh rất thương một cô học trò miền xa, học ít mà lại đa đoan nghiệp phận. Cuối buổi giảng, tuy mưa đã tạnh nhưng sân trường thì ngập nước. Anh trong chiếc sơ mi màu xanh nhạt, dắt chiếc xe Chaly bì bõm đi ra khỏi cổng trường. Tôi đứng nhìn theo, lòng vô cùng xúc cảm. Không chỉ là tình cảm lưu luyến và sự lo âu, mà còn là một niềm hối tiếc vì nghĩ sẽ khó có dịp gặp lại Anh. Mặc dù tôi đã có xin số điện thoại nhưng cũng tự biết mình không nên quấy rầy. Điều bất ngờ mà tôi không hề mảy may đoán trước được. Hôm sau, Anh đến trường, không phải là buổi lên lớp, cũng không phải có việc liên hệ với nhà trường, mà là “Anh đưa tặng tôi cuốn sách Trăng soi sân nhỏ” có chữ ký của Anh được gói trong một tờ giấy báo. Trời ơi ! Niềm hạnh phúc tuyệt cùng vỡ oà trong tôi, cho đến giờ nhắc lại, tôi vẫn dậy lến cảm xúc ấy. Ngay từ lúc đó, tôi đã biết, Anh là ngọn đuốc soi đường cho tôi. Lê Khôi Nguyên, Đàm Lan, Ma văn Kháng, Đinh thị Như Thuý, Lý văn Kèo 1997 Giếng mối Thầy-Trò, Anh-Em càng bền chặt qua những lá thư, cuộc điện. Và cũng nhờ anh đốc thúc và hết sức chăm sóc từ khâu bản thảo, làm bìa và in ấn, tôi mới ra được tập truyện ngắn đầu tiên, không đến đâu với một tác phẩm đầu tay, nhưng sự tiếp sức và củng cố niềm tin thì rõ ràng có hiệu quả. Anh luôn truyền đạt và chỉ dạy cho tôi những gì then chốt nhất của chuyện văn, chuyện đời. Không chỉ qua trao đổi, mà còn qua những tác phẩm của Anh dung dị mà súc tích, giàu hình tượng và ngồn ngộn chất sống. Đọc văn Anh không chỉ thêm hiểu biết về con người và vùng đất anh miêu tả, mà còn thấu được nhiều cái lẽ ở ăn của người đời. Qua đó toát rõ phong thái cốt cách của Anh, cho dù có rất nhiều tác giả không thể ứng với câu “Văn tức người”, nhưng với Anh thì đúng thế. Anh với lối sống hài hoà giản dị mà đường hoàng tư cách. Anh rất thật tình, và cái thật tình của Anh không tìm thấy sự thô vụng, tuế toá, mà thể hiện rất rõ sự chừng mục, tĩnh tại, khiêm nhã. Tháng sáu năm 1998, Anh vào mở trại sáng tác ở Đồng Đế-Nha nhận được tin, vội từ Banmê xuống thăm Anh. Anh em gặp nhau vui quá là vui. Chiều ấy khi anh Tô Đức Chiêu đi đón các nhà văn từ Hà Nội vào dự trại, anh bảo tôi đi cùng vì có ông Tô Hoài và một vài vị tên tuổi khác, ý anh muốn tạo cơ hội cho tôi tiếp xúc. Nhưng tôi bảo “Em về đây là để thăm Anh chứ không phải để gặp người nổi tiếng.” Và rồi, bên chiếc bàn con, anh với manh áo nâu sọc, chiếc quần đùi dài, nói với tôi những chuyện đó đây. Với tôi, đó là những phút giây giá trị. Chiều hôm sau thì tôi đi cùng Anh ra ga để đón những nhà văn, thơ ở khu vực miền Trung vào. Ai bảo là làm việc ở Hội Nhà Văn là sang cả. Cũng chỉ là một cảnh làm dâu thôi, lại còn lắm lắm những ong ve nữa chứ. Hình ảnh Anh ngồi trên gờ thành một bãi cỏ ở nhà ga để chờ tàu đến, sao mà…tôi không biết điền từ gì vào cho hợp cảnh nữa, chỉ biết dáng ngồi ấy, ánh mắt ấy cứ đọng mãi trong tôi. Cũng trong năm 1998 ấy, có một Hội nghị các nhà văn trẻ được tổ chức tại Hà Nội, trong đó có một số người cùng lớp bồi duỡng ấy. Tôi nhận được một lá thư của Anh, viết ngay khi anh đang dự Hội nghị, đại ý Anh bảo không nên tự ti và cũng không nên vội vàng, điều gì có giá trị thực sự thì sớm muộn gì cũng đến lúc được thừa nhận, và rằng người nhanh chân chưa hẳn là người thắng cuộc, nhất lại trong cái việc tay không đào quặng này. Tôi rất hiểu cái tình và lời nhắn nhủ của Anh. Tuy tôi cũng không có gì cấn cái chuyện Hội nghị ấy cả, nhưng được nhận sự quan tâm của Anh, tôi thấy mình lớn lên thêm một chút. Gần đây, Anh ra hai cuốn sách, Một mình một ngựa và Hồi ký. Tôi đọc xong hai cuốn, nhất là cuốn Hồi ký, thấy nao nao tâm cảm. Bởi chặng đường đời Anh đi qua sao quá nhọc nhằn. Có những đoạn kể, mà chắc rằng Anh đã cố chiết tự, nhưng vẫn đáu đẫm một đoạn đời vật vã. Có phải vật vã vốn là một yếu tố cần có cho một tài hoa. Bởi gần như là một mẫu số chung, những bậc tài hoa xưa nay đều có cuộc đời không bằng phẳng, mà hầu hết phải chịu những cảnh đời khắc nghiệt, không thế này thì cũng thế khác, có những người còn hết sức trầm luân khổ hạnh. Hoá công cơ cầu, bắt người tài phải chịu đau, như một người mẹ khi sinh con, phải đau, đau đến kiệt cùng thì đứa bé mới được ra đời khoẻ mạnh. Phải chăng đó vẫn là tính hệ quả của được-mất ? Giờ đây, Anh đã bước vào một chặng đường êm ả, an hoà với một tâm thế bằng an, thanh thoả, tuy thể chất không còn nhiều sức lực như xưa, nhưng Anh vẫn yêu từng ngày, vẫn sống từng ngày với từng chiu chắt niềm vui quanh mình. Vào mỗi lúc thời tiết khắc nghiệt, rét quá, Anh lại bảo “Giá còn trẻ thì chuyển vào Nam”, nhưng đó là nói vui thế thôi, làm sao Anh có thể giã từ mảnh đất đã có cùng Anh biết bao ngọt đắng. Lào Cai và Hà Nội. Hai chốn quê thân thiết của Anh, đã cùng Anh đi qua bao biến động thăng trầm, cũng là nơi níu giữ mảnh hồn và trái tim đa cảm của một Tâm-Tài-Tình. Vẫn biết tạo luật không bao giờ hoán đổi một chu trình thời gian, vẫn biết có những điều người ta không muốn mà vẫn đến, nhưng tôi chỉ thiết tha khấn nguyện một lời “Xin cho Thầy, xin cho Anh, xin cho Người những tháng ngày viên an, đủ để bôi xoá những gập ghềnh xưa ấy.” Anh Kháng ơi ! Nhớ ngày đầu gặp Anh, em đã nói vui rằng “Chịu khó làm học trò của Ma văn Kháng, may ra khá.” Và mãi mãi, em là một học trò nhỏ bé của Anh, không chỉ với nghiệp mà cả với đời. Người Thầy thân thương kính mến của em ạ ! Nhân sinh nhật thứ 73 của Nhà văn Ma văn Kháng 1-12-1936 – 1-12-2009 ĐÀM LAN Đàm thị Tuyết Lan 74 Y Jut TPBMT Email damlanbanme ĐT 0985183225 Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh ký tặng sách trong buổi phỏng vấn với phóng viên Tuổi Trẻ - Ảnh THÀNH CHUNG Giao lưu với độc giả 9h sáng nay 11-3 tại hội trường Nhà văn hóa Thanh niên diễn ra buổi giao lưu về cuốn sách Người thầy của tác giả Nguyễn Chí Vịnh. Nội dung có phần chiếu phim về nhà tình báo Ba Quốc. Tác giả cũng chia sẻ chuyện viết sách với bạn đọc và ký tặng sách. Tuổi Trẻ đã có cuộc trò chuyện với Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, nguyên thứ trưởng Bộ Quốc phòng, về nội dung cuốn sách Người thầy nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh Thiếu tướng tình báo, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Đặng Trần Đức ông Ba Quốc, 1922 - 2022.Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh nói gần 500 trang của cuốn sách không chỉ nói về công lao của ông Ba Quốc mà còn nói về những trăn trở, hy sinh, khó khăn mà ông phải vượt qua. Đồng thời còn là tấm gương đạo đức, tình cảm vợ chồng, cha con, thầy sách là những trang viết những bài học về nghề, về người, về đời của ông Ba Quốc - vị tướng tình báo tài ba - để giúp cho các thế hệ, đặc biệt thế hệ trẻ trong ngành tình báo có thể học hỏi, tiếp thu trong quá trình trưởng thầy lớn* Ông có thể chia sẻ về quá trình ấp ủ để cho ra đời cuốn sách Người thầy?- Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh Ý tưởng ra đời cuốn sách này xuất phát cách nay 5 - 7 năm, trong những lần tôi đến thăm gia đình chú Ba Quốc vào các dịp Tết, ngày giỗ, gặp gỡ các thành viên trong gia đình và những người gần gũi khi ông còn sinh những ngày đó, nhất là dịp giỗ ông Ba gần như tất cả mọi người từ hay ở ngoài Bắc đều không hẹn mà gặp. Mọi người ngồi lại với nhau và quay đi quay lại đều nói những câu chuyện về ông. Đó còn là những câu chuyện về thời chúng tôi ở gần ông, đặc biệt giai đoạn ở Campuchia. Mọi người cũng chia sẻ những câu chuyện thầm kín, thậm chí chưa từng kể với ông Ba nhưng cũng được kể lại ở những câu chuyện về đời thường, tình người, còn có các chuyện liên quan đến công việc, cuộc sống của mấy chục năm trước và nó hiện lên một cách sống động hơn cả tiểu thuyết. Khi nghe các bài học hay, sự chỉ bảo của ông Ba Quốc, mọi người càng bày tỏ mong muốn có một cuốn sách để ghi lại, viết lại về ông, trong đó có đó, cách đây 20 năm, khi nhà văn Khuất Quang Thụy và nhiều người muốn viết về ông Ba Quốc sau năm 1975 nhưng ông không đồng ý thì tôi đã nói "sẽ có lúc cháu viết về chú". Sau đó dù đã suy nghĩ nhiều song tôi chưa thực hiện được. Bởi để viết về ông rất khó, tư liệu không đầy đủ, những người cùng thời cũng không còn mấy khi nghỉ công tác, tôi đọc lại toàn bộ hồ sơ lưu, các sách vở viết về ông hay những bài thơ, nhật ký ông bà gửi cho nhau..., thấy rằng bản thân tôi đã đọc các tài liệu, nghe biết bao chuyện nhưng té ra mình chẳng hiểu gì về ông. Tôi cũng trao đổi với các con cháu và thấy họ cũng như tôi, không hiểu gì về cha, ông thực tế đó, tôi thấy rằng nếu giờ không "đào lên", không viết lại về ông thì những giá trị rất to lớn sẽ bị chôn vùi đi mất. Dẫu biết rằng trong cuộc kháng chiến, có rất nhiều giá trị to lớn như vậy nhưng rõ ràng đây là một giá trị mà mình đã được gần, được tiếp cận nên phải viết để cho giới trẻ biết cũng như chính tôi biết. Với suy nghĩ đó, tôi đã hứa với gia đình phải viết một cuốn sách về ông.* Như ông chia sẻ viết về ông Ba Quốc rất khó. Vậy ông đã hình thành nội dung cuốn sách thế nào?- Cuốn sách lúc đó tôi chưa hình dung ra như thế nào nhưng chắc chắn phải viết về các câu chuyện ông kể với tôi và về những gì tôi lĩnh hội được khi gần ông. Nhưng nếu chỉ để gạch đầu dòng những chuyện thì chỉ khoảng mười đến mười lăm chuyện là hết. Do đó tôi đã tìm lại toàn bộ hồ sơ của ông rồi xây dựng biên niên sự kiện cuộc đời dựng xong biên niên đó, tôi mới thấy rằng cuộc đời mình vô hình trung mà đã song hành, gắn bó với ông suốt trong 20 năm từ 1984 đến năm 2004, từ công việc đến cuộc sống, từ xã hội đến gia đình. Từ đó tôi đã phác thảo ra các phần của cuốn sách cần viết. Trong đó phần đầu là từ ngày đầu tiên gặp ông rồi ông qua đời thì tôi đã cùng ông làm bao nhiêu việc. Phần thứ hai là những việc đã làm chung, được ông chỉ bảo trong quá trình công tác. Phần thứ ba là những câu chuyện ông cùng với tôi trong quá trình làm là những câu chuyện ông kể về Sài Gòn xưa, thời chống Pháp, sau giải phóng... Cũng từ đó những ký ức cứ thế ùa về và nhiều đêm, cứ nhớ ra chuyện gì tôi lại vội thức dậy để ghi vào sổ hoặc đọc vào máy ghi âm. Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn trang tư liệu đã được tôi viết ra. Nhìn từng đó tư liệu, tôi rất mừng nhưng cũng vừa thấy "hỏng mất rồi", khó có thể ra sách bởi hai điều cấm kỵ của ngành tình báo. Đó là với tình báo, con người, chiến công, thành công hay thất bại đều có thể bộc lộ, nhưng phương thức thì không thể và những "câu chuyện cũ" có tính nhạy cảm của nghề thì càng phải đóng kín. Tôi quyết định lại làm lần thứ ba, bỏ những đoạn nào có khả năng vi phạm vào những điều cấm kỵ của nghề đó tôi xin lại ý kiến gia đình, các cơ quan liên quan rồi chỉnh sửa trong nhiều tháng với quyết tâm rất cao phải làm xong, hoàn thiện cuốn sách như một sự tri ân với ông. Nhờ sự giúp đỡ của một số đồng nghiệp, bạn bè nên sau hơn 10 lần chỉnh sửa, bản thảo cuối cùng đã xong và giờ đây thành cuốn sách hoàn chỉnh. Thực lòng tôi chưa bao giờ thấy cuốn sách này thành công nhưng tôi rất vui khi mình đã thực hiện được nguyện ước viết về ông Ba Quốc - người thầy lớn của mình.* Vì sao ông lại chọn đặt tên cuốn sách là Người thầy?- Tên Người thầy là do chính tôi chọn. Nhiều người góp ý ở bìa phải có chữ tình báo, có anh hùng hay có thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh vào đó nhưng tôi nói chỉ có hai chữ Người thầy. Lúc đầu cuốn sách định tên là "Thầy và trò" nhưng cuốn sách chỉ viết về thầy nên chỉ là Người thầy hình nhà tình báo Ba Quốc bìa phải và ông Nguyễn Chí Vịnh được vẽ lại làm bìa sách - Ảnh NVCC"Người cha dạy tôi nên người"* Với tất cả những gì ông viết trong sách thì có lẽ hai chữ Người thầy không đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của ông Ba Quốc với ông và tình cảm của ông với ông Ba Quốc. Phải chăng ở đây còn có một yếu tố khác là "Người cha"?- Đúng như vậy. Với tôi, ba tôi là người bất tử - dù ông mất sớm nhưng những gì ông đã đóng góp cho đất nước, cho gia đình thì mãi mãi bất tử với tôi. Còn trong quá trình làm việc, tôi luôn tự coi có một người cha tinh thần là ông Ba con người đó với tôi là tuyệt đối cao cả, tuyệt đối trong sáng, là trong veo. Ông Ba Quốc luôn nghiêm khắc rèn giũa mong cho tôi trưởng thành, tiến bộ và dạy tôi nên người. Tôi được như bây giờ luôn luôn biết ơn đến ông.* Như vậy không có ông Ba Quốc thì không có Nguyễn Chí Vịnh ngày hôm nay?- Nói như vậy chưa thật đúng. Mà chính xác phải nói là Nguyễn Chí Vịnh có được ngày hôm nay không thể thiếu đôi bàn tay rèn giũa của ông Ba Quốc. Bởi ngoài ông Ba Quốc, tôi còn bàn tay dạy dỗ của ông Lê Đức Anh, Văn Tiến Dũng, Phạm Văn Trà, Vũ Chính và nhiều người khác nữa.* Ông Ba Quốc từng nói "Tình báo không phải nghề của tôi", vậy nên hiểu thế nào cho đúng với câu trả lời của vị tướng tình báo tài danh này?- Đây là câu ông Ba Quốc trả lời nhà văn Khuất Quang Thụy. Tuy nhiên, ở đây phải hiểu câu trả lời của ông Ba Quốc với hàm ý không muốn tuyệt đối hóa nghề tình báo, vì tình báo chỉ là một trong nhiều việc trong sự nghiệp cao quý làm cách mạng. Cho nên tình báo chỉ là phương tiện, công cụ, còn ông Ba Quốc là làm cách mạng. Khi làm cách mạng thì đã hội đủ tất cả các yếu tố cần cho một người làm tình báo, đó là công tác nghiên cứu, công tác vận động quần chúng, công tác tư tưởng, trung thành với Tổ quốc,...Ông Ba Quốc rất dị ứng với "tình báo a-ma-tơ", "tình báo hai mang". Ông cũng thể hiện quan điểm rất minh triết là tình báo yêu Tổ quốc, phụng sự nhân dân, dưới sự lãnh đạo của Đảng. * Trong quá trình hoàn thành cuốn sách, có điều gì mà ông cảm thấy nuối tiếc nhất?- Có lẽ nuối tiếc nhất là có một số câu chuyện rất hay, toát lên trình độ chuyên môn rất cao, tinh thần chiến đấu mất còn quyết liệt của ông Ba Quốc khi đối đầu với kẻ thù cũng như tình cảm sâu đậm với đồng chí, đồng đội song không thể đưa vào sách được vì nhiều yếu tố nhạy nhiên, qua tất cả những gì đã thể hiện trong cuốn sách, tôi muốn khắc họa cho mọi người thấy được hình ảnh ông Ba Quốc - Người thầy với đủ đức, đủ tài của không chỉ riêng tôi mà còn của cả ngành tình báo nước nhà. "Tôi không làm thầy ai cả"Với những ông thầy lớn như ông Ba Quốc, ông Hai Trung tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn hay cao hơn thế là ông Lê Đức Anh thì chữ thầy rất cao, tôi không thể với được. Thực sự với ông Ba Quốc là người thầy cả về đức, tài, lý tình. Ông Sáu Trí tướng tình báo Nguyễn Văn Khiêm là sự nghiêm túc, chỉn chu, chữ nhẫn rất lớn. Ông Hai Trung là sự cởi mở, sẻ tất cả trình độ, đạo lý làm thầy để so với các ông ấy thì tôi không xứng làm thầy của ai. Tôi cũng không làm thầy ai cả. Tôi may mắn được học các thầy và công lao lớn nhất chính là nhờ thầy Ba Quốc. Trong những năm tháng còn đi học, tôi may mắn được học những người thầy cô tuyệt vời, họ đã cho tôi những bài học cuộc sống tuyệt vời mà tôi không thể quên được. Họ thực sự là những người góp phần giúp học sinh của họ nên người, phát triển đạo đức, kỹ năng sống hơn là chỉ dạy kiến thức phổ thông. Trong bài viết này tôi xin chia sẻ kỷ niệm về hai người thầy của tôi ở những năm học cấp hai. Năm tôi học lớp sáu và lớp bảy ở trường chuyên Nguyễn Tri Phương ở Huế, dù ba tôi không cho học lớp chuyên, nhưng tôi khá giỏi môn Toán nên vẫn được ba cho đi học lớp của thầy Bi, thầy giáo chủ nhiệm của lớp chuyên toán. Tôi được học chung với các bạn lớp Toán và kết quả học của tôi tại lớp của thầy không tệ tí nào, có những bài tôi còn giải nhanh gấp đôi thời gian các bạn lớp Toán làm, đặc biệt là các bài số học. Nhưng đến năm lớp 7, tôi bắt đầu ham chơi điện tử và trốn học thầy khá thường xuyên, lâu lâu tôi ghé lên lớp thầy học và chơi với các bạn, dù không nộp tiền học phí đến sáu tháng nhưng thầy vẫn không nói gì. Một thời gian sau, do ba tôi nghe méc lại chuyện tôi đi chơi điện tử nên ba đã đi tìm tất cả các quán điện tử ở thành phố để đem tôi về nhà, đó là lần duy nhất mà ba tôi đã tát tôi, dù “hụt”, nhưng tôi biết ba tôi giận tôi rất nhiều. Ba đem tôi lên lớp của thầy, và hỏi thăm thầy xem tôi có đi học và nộp học phí đầy đủ không. Lúc đó, tim tôi thực sự chộn rộn, vì sợ rằng thầy sẽ nói rằng tôi không đi học đầy đủ và không đóng học phí đến sáu tháng, nhưng thầy lại báo với ba tôi là cháu học đầy đủ và đã đóng học phí đủ. Tôi thực sự không tin nổi những lời mình nghe thầy nói và chả hiểu tại vì sao thầy làm vậy. Và tôi vẫn tiếp tục học thầy và đóng một trăm ngàn đồng học phí mỗi tháng. Cho đến hè năm lớp bảy, thầy mời gọi tôi ở lại sau lớp học và bảo với tôi “Này Dũng, hè ni mi về học lớp đặc biệt của thầy hấy, ở nhà thầy”. Nhà thầy ở đường xuống khu Vỹ Dạ, vườn rộng, và có một phòng học nhỏ, nhưng kỳ lạ là lớp học đặc biệt mà thầy nói chỉ có hai người là tôi và bạn Hưng béo, cháu ruột của thầy. Từ lúc tôi về học lớp đặc biệt đó, thầy chưa từng ngồi dạy tụi tôi một ngày nào. Lúc nào cả tôi và Hưng về tới, thầy liền bảo tôi “Dũng, con lấy sách bài tập ra, ra bài cho Hưng nó làm, rồi sửa bài cho nó. Hai đứa học đàng hoàng, thầy đi đánh cầu lông đây”. Lớp học đặc biệt diễn ra ba tháng với học phí ngàn đồng mỗi tháng. Và thực ra tôi đóng vai thầy dạy kèm cho Hưng, còn thầy Bi thì lặn mất tăm. Lâu lâu tôi lại được cô nấu cho cả hai đứa ăn vài bát mỳ tôm. Câu chuyện này, đến bây giờ tôi mới dám kể cho mọi người nghe, và tôi nghĩ ba tôi cũng không biết. Nhưng tôi thực sự mang ơn thầy, bởi lúc đó thực lực của tôi quá tốt, tôi chỉ là ham chơi mà thôi. Nhưng khi thầy bảo vệ cho danh dự của tôi, rồi cho tôi công việc dạy kèm để giúp cho bạn khác, thầy đã thực sự khơi gợi khả năng giúp đỡ và hỗ trợ người khác của tôi. Ba tháng kèm Hưng đã giúp thầy vừa lấy lại học phí sáu tháng đã mất, và còn rèn luyện cho tôi sự kiên trì với một cậu bé ngoan nhưng học không giỏi lắm là Hưng. Thế tôi mới hiểu cái khổ cực của thầy khi đứng trên bục giảng, còn tôi ở dưới đó không tôn trọng thầy lại đi học quỵt. Dù sau này tôi ít đi thăm thầy, nhưng thầy là người tôi không thể nào quên. Người thứ hai có thể kể đến là cô chủ nhiệm lớp cấp hai của tôi, cô tên là Hương, dạy môn hóa. Năm lớp sáu tôi được bầu làm lớp trưởng, đến năm lớp bảy do ham chơi nên tôi xin từ chức lớp trưởng. Kết quả học tập của tôi cũng bị ảnh hưởng chút xíu, nhưng điểm của tôi vẫn khá cao. Sau khi ba tôi phát hiện ra chuyện tôi đi chơi điện tử cả mấy tháng liền, ba tôi có gặp cô giáo, chả biết ba và cô bàn bạc thế nào, mà trong một buổi họp lớp những ngày sau đó, cô đã đích thân chỉ định tôi làm một vị trí mới trong lớp đó là lớp phó kỷ luật nhằm giúp lớp giữ kỹ cương trật tự. Có lẽ không có cái vị trí nào lại dạy cho tôi bài học sâu sắc hơn vị trí đó. Cả cô Hương và thầy Bi đã giúp tôi vượt qua cơn ham chơi của tuổi mới lớn, và giúp tôi trở thành người tử tế hơn. Cả ba tôi và hai thầy cô đều chưa bao giờ trách mắng tôi, mà họ chỉ trao cho tôi niềm tin và trọng trách để tôi tin vào bản thân và có trách nhiệm với mọi người và rồi sống có kỷ luật hơn. Thay vì bị dè bỉu, tôi được trao cơ hội, thay vì bị coi thường, tôi được trao sự tin tưởng. Sau này khi lớn lên, tôi thấm thía bài học về niềm tin, bởi không có ai là không có năng lực để làm được công việc, nhưng đôi khi vì họ không tin vào bản thân và mọi người không tin vào họ nên họ không có đủ dũng khí và quyết tâm để thực hiện. Thiếu niềm tin thì khó có thể thành ông được. Xin cho phép em gởi lời cảm ơn thầy cô! Sài Gòn, ngày 15 tháng 11 năm 2019. TTO - Bài dự thi viết về những câu chuyện, kỷ niệm cảm động có thật về tình cảm thầy trò ở vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, vùng khó khăn. Một lớp học của thầy giáo "quân hàm xanh" ở Sốp Cộp, Sơn La - Ảnh HÀ THANHBộ Giáo dục và đào tạo, Trung ương Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam, Công ty cổ phần Tập đoàn Thiên Long vừa phát động cuộc thi viết Người thầy của tôi nhằm ca ngợi nét đẹp người thầy trong công việc dạy học cũng như trong sinh hoạt đời thường, hết lòng vì đàn em thân viết chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm cảm động có thật về tình cảm thầy trò ở vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn. Những suy nghĩ, cảm nghĩ về tình cảm thầy trò trước đây và hiện tượng dự thi là mọi công dân Việt Nam, có thể tham gia nhiều tác phẩm. Bài viết không dài quá từ, chưa từng đăng tải trên các phương tiện thông tin đại cuộc, ban tổ chức sẽ trao 1 giải nhất trị giá 5 triệu đồng, 1 giải nhì trị giá 3 triệu đồng, 1 giải ba trị giá 2 triệu đồng và 5 giải khuyến khích trị giá 1 triệu đồng/ kiến lễ trao giải sẽ được tổ chức vào dịp kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam dự thi gửi về địa chỉ Cổng tri thức Thánh Gióng, 64 Bà Triệu, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Số điện thoại trước ngày 15-10 ngoài bì thư ghi rõ dự thi Cuộc thi viết "Người thầy của tôi" hoặc gửi qua email congtrithucthanhgiong Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0 Chuyển sao tặng cho thành viên x1 x5 x10 Hoặc nhập số sao Trong dân gian có từ Đạo Sư. Trước đây nghĩ rằng Đạo Sư là người chỉ ta đường đi lối về, là người chỉ ra thành công và tương lai sáng lạng cho mình. Mãi về sau mới hiểu rằng không người thầy nào có thể mang lại lời hứa cũng như đảm bảo thành công cho học trò của mình. Thành công của mỗi người hay con đường của mình cũng chỉ do mình lựa chọn bước đi mà thôi. Không ai có thể dọn sẵn cho mình. Vậy Đạo Sự dạy ta điều gì? Ta nói con nghe, ta mất 30 năm cuộc đời để rồi cuối cùng nhận ra không nên đi con đường đó. Đạo Sư đơn giản là người truyền cho ta kinh nghiệm để đừng lầm đường lạc bước, kinh nghiệm đã được trả giá bằng chính cuộc đời họ. Dưới đây là vài trong số những Đạo Sư của tôi. Có nhiều người tôi không nhớ để liệt kê vô đây, nhưng trong danh sách này là những người thầy đã để lại cho tôi nhiều bài học sâu sắc nhất. Đức Phật Tôi không là Phật tử, cũng chưa có ý định quy y. Tôi cũng chỉ hữu duyên được chạm đến những lời dạy của ngài. Đức Phật là một người thầy của nhân loại, là người đã để lại cho chúng ta nhiều sự thật, nhiều phương pháp tu chỉnh thân tâm mà tôi luôn coi là kim chỉ Nam của mình Quy luật Nhân quả Giới – Định – Tuệ, ba giá trị cốt lõi của đời người Phật – Pháp – Tăng, ba báo vật lớn nhất của đời người thầy giỏi, bạn tốt và sách hay Văn – Tư – Tu, phương pháp học hữu hiệu nhất. Hòa thượng Tịnh Không Tôi có duyên được nghe nhiều bài pháp của ngài. Nhưng tôi nghĩ người tác duyên lớn nhất giúp tôi suốt những năm đó có thể nghe rất rất nhiều bài giảng của hòa thượng Tịnh Không chính là giọng người lồng tiếng đầy truyền cảm của cô. Nghe hòa thượng thuyết giảng, tôi được biết khá nhiều đến lời dạy của Phật mà sau này trở thành nguyên tắc sống và là kim chỉ Nam cuộc đời tôi. Thầy Trần Việt Quân Tôi hay gọi vui với bạn bè thầy là ông giáo làng. Một thầy giáo làng Việt Nam chính hiệu. Thầy là đồng sáng lập hệ thống trường Pathway Tuệ Đức. Một ông giáo làng nhưng lại có những phân tích và giảng dạy các bài học lớn của thế giới một cách rất hợp logic và dễ hiểu, dễ nhớ, đặc biệt là Phật học. Bí quyết của thầy là Tư Duy Theo Nhân Quả. Thầy là người giúp tôi có cái nhìn hệ thống về những lời Phật Dạy. Thầy là người khai ngộ cho tôi hiểu thế nào là Tư Duy Nhân Quả. Nhờ thầy tôi có được bộ câu hỏi đơn giản và cao siêu nhất tôi từng dùng Câu Hỏi Nhân Quả. Thầy luôn nhắn nhủ với mọi người Nhân Quả là quy luật chi phối vũ trụ Không gì qua được cái Nhân là chính mình Giới Định Tuệ là năng lực lớn nhất đời người Phật Pháp Tăng là bảo vật quý nhất thế gian Văn-Tư-Tu là phương pháp học tuyệt vời nhất Cô Nguyễn Đoàn Kim Sơn Cô Sơn là vợ thầy Quân. Sự dạy của cô cũng mang triết lý nhân quả sâu sắc như chồng mình. Nếu như thầy Quân là người còn nhiều hoài bão và suy tư, cô lại là người nhẹ nhàng thanh thoát lạ kỳ. Lần đầu được nghe cô đọc diễn văn trên hội trường, tôi đã thầm muốn được học cô, để xem cách dạy của cô sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy đâu đó một sự buông xã. Hơn một năm sau tôi mới được học cô trọn một ngày, nhưng cô lại cho tôi cái nhìn rất sâu sắc về mục tiêu của việc đi học. Mục tiêu cao nhất của việc học là để hiểu được nhu cầu chính đáng của người khác. Chỉ khi nào đem được hạnh phúc chính đáng cho người khác, khi đó bản thân ta mới thật sự hạnh phúc. Shane Parrish – Farnamstreet Tôi là người làm sản phẩm về Social Community, nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra một community tốt thật sự nó hoạt động như thế nào. Farnamstreet là một điển hình. Nó không phải là một linkedin, một quora hay stackoverflow, nó là một thứ hoàn toàn khác. Ở community của một thảo luận có thể kéo dài hàng tháng trời và để đọc hết và nghiễn ngẫm nó, bạn cần cả tuần. Shane Parrish là người tạo ra Farnamstreet. Tôi biết đến quy luật Nhân Quả theo cách tiếp cận của phương Tây khi được học về First Principle Thinking từ các bài viết của Shane. Nó là một dạng Tư Duy Theo Nhân Quả, là quy trình đi tìm nhân tố khởi đầu. Ở Farnamstreet tôi bắt đầu sự nghiên cứu của mình cho các khái niệm về Mental Models. Mặc dù nó không phải là những bài viết xuất sắc nhất về mental models, nhưng nó là duyên khởi đầu cho con đường tìm hiểu về Multi-discipline Thinking của tôi. Và cuối cùng Farnamstreet giúp tôi hoàn tất một phát thảo đầu tiên về thế giới quan của chính mình. Kamal Ravikant What is the truth in this situation Naval Ravikant … Alfred Adler Life has no purpose Seth Godin/Bernadette Jiwa Marketing can make change Garry Keller The Focus Question

người thầy của tôi